Trương Minh Vũ mỉm cười nói: “Người nhà họ Hà hả? Tôi không quen, tôi chỉ biết bọn họ cố ý xông vào công ty của chúng tôi. Tôi chỉ đuổi bọn họ ra ngoài thôi mà”.
Cô ta giận tím mặt, gằn giọng gầm lên: “Vớ vẩn! Anh là cái thá gì hả? Từ bao giờ anh lại thành người của công ty chúng tôi rồi?”
Anh nhếch miệng cười đáp: “Cô chỉ là một giám đốc nho nhỏ mà quản lắm chuyện phết nhỉ”.
“Chỉ là… năng lực chẳng ra sao cả. Tôi thấy cũng không cần cho cô cái chức vụ này nữa đâu”.
Hự!
Nghe thấy những lời này của anh, tiếng hít khí lạnh lại vang lên dồn dập!
Trương Minh Vũ điên rồi sao?
Trong mắt người nhà họ Lâm hiện lên vẻ ghét bỏ!
Không có năng lực cũng thôi đi! Không giúp được gì cũng thôi đi!
Thế mà còn dám to tiếng chém gió ở đây!
Trên mặt người nhà họ Hà đều mang vẻ chế giễu!
Hà Tử Tuệ giận quá hoá cười, miệt thị nói: “Anh là cái thá gì? Anh xứng nói mấy lời này với tôi sao?”
“Dám đánh người nhà họ Hà chúng tôi, anh chết chắc rồi!”
“Nếu anh là đàn ông thì mau xưng tên tuổi ra!”
Trương Minh Vũ nở nụ cười bí hiểm, mỉa mai hỏi: “Tôi có phải là đàn ông hay không… thì liên quan quái gì đến cô?”
“Cô muốn biết lắm à?”
Hả?
Nghe thấy lời này, tất cả mọi người đều kinh hãi!
Lâm Kiều Hân bực bội lườm Trương Minh Vũ một cái.
Nhưng anh chưa kịp lên tiếng thì Lâm Kiều Hân đang đứng bên cạnh đột nhiên bước ra.