Sếp Hà có thoả thuận với Lâm Quốc Phong, nhưng đâu có thoả thuận gì với Trương Minh Vũ?
Phản ứng của cô ta khiến mọi người đều ngạc nhiên trợn tròn mắt!
Toàn bộ ánh mắt kinh hãi đều đổ dồn lên người Trương Minh Vũ. Ai nấy đều mang vẻ mặt khó tin!
Sao… có thể như vậy được?
Người nhà họ Hà sững người tại chỗ!
Người nhà họ Lâm cũng đơ ra!
Trương Minh Vũ… trở thành chủ tịch tập đoàn Lâm Thị thật sao?
Gã bảo vệ khiếp sợ trợn mắt há hốc mồm!
Lâm Diểu che miệng lại, ánh mắt cũng tràn đầy bàng hoàng!
Trương Minh Vũ… thực sự là chủ tịch!
Thấy thế, Lâm Kiều Hân nở nụ cười đắc ý, trong lòng sảng khoái lạ thường!
Thậm chí cô còn thấy thoải mái hơn cả khi mình được làm chủ tịch!
Từ bao giờ cô đã thay đổi thành như vậy?
Cô cũng ý thức được sự bất thường của mình, thế nhưng sau đó lại nhanh chóng chìm vào niềm vui sướng và đắc chí.
Cả sảnh lớn đều chìm vào bầu không khí yên tĩnh.
Một phút sau!
Hự!
Tiếng hít khí lạnh dồn dập vang lên!
Mọi người dần lấy lại được tinh thần, nhưng vẫn chưa thể đón nhận được sự thật hoang đường ấy!
Trương Minh Vũ bật cười hỏi: “Còn muốn nói gì nữa không?”
Ừng ực!
Hà Tử Tuệ sợ hãi nuốt nước bọt, trong mắt tràn đầy sợ hãi!
Nhưng cô ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, lạnh lùng đáp: “Vậy thì đã sao? Hơn nửa số cổ phần đều thuộc về chúng tôi!”
“Toà nhà này cũng là của chúng tôi cho các người thuê đấy!”
“Chẳng lẽ anh còn dám sa thải chúng tôi sao?”
Anh khẽ cười một tiếng, ung dung cất giọng nói: “Ai là trưởng phòng nhân sự ở đây?”
Hà Tử Tuệ thấy mình bị anh ngó lơ, lập tức nổi cáu!
Cô gái lúc trước đứng ra, lạnh lùng đáp: “Là tôi đấy! Sao hả?”
Anh cười nói: “Không sao! Cô bị sa thải!”
Hự!
Tiếng hít khí lạnh lại vang lên lần nữa!
Ác liệt vậy sao?
“Cô… chưa đủ tư cách”.