Chẳng bao lâu sau, sắc trời đã trở nên tối mịt.
Sau khi ba người họ rời khỏi công ty, Lâm Diểu liền về nhà. Chỉ còn lại Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân vẫn đứng ở ngoài cổng.
Anh cười hỏi: “Đói chưa? Chúng ta đi ăn đi”.
Cô gật đầu cười đáp: “Được thôi”.
Khoé miệng của anh vô thức nở nụ cười hạnh phúc.
Nụ cười trên mặt cô lại càng thêm tươi tắn.
“Đi nào!”
Anh vẫy tay mấy cái rồi sải bước về phía trước.
Chiếc Mercedes màu đen đã chờ sẵn ở ngoài cổng từ lâu.
Hai người họ lần lượt bước lên xe.
Chiếc xe chưa kịp nổ máy thì chuông điện thoại của anh đã réo inh ỏi.
Anh lấy điện thoại ra xem thử, không ngờ người gọi tới là Trần Đại Phú.
Anh khẽ cười ấn nghe máy.
Giọng nói cung kính của ông ta nhanh chóng vang lên: “Cậu Minh Vũ, đoạt được rồi!”
Hả?
Anh trợn tròn mắt, giật mình kinh hãi hỏi lại: “Nhanh vậy sao?”
Ông ta vui sướng cười đáp: “Ha ha, nhà họ Hà không dám quản chuyện này, dứt khoát từ bỏ Thiên Minh rồi”.
“Bây giờ cậu có rảnh không? Để tôi làm thủ tục luôn cho cậu”.
Anh mỉm cười nói: “Được thôi. Thế chúng ta hẹn gặp ở Hồng Thái đi, tiện thể mời ông một bữa luôn”.
Trần Đại Phú cung kính đáp lại một tiếng: “Vâng!”
Nói xong, anh lập tức cúp máy.
Lâm Kiều Hân tò mò hỏi: “Sao thế?”
Anh cười nói: “Đoạt được Thiên Minh rồi”.
Hả?
Đôi mắt xinh đẹp của cô mở to, vẻ mặt khiếp sợ không dám tưởng tượng!
Chuyện này… là thật sao?
Chiếc xe lăn bánh trên đường, chẳng mấy chốc đã đưa hai người đến cổng khách sạn Hồng Thái.
Anh bước xuống xe.
Làm ông chủ thế này nhàn hạ thật đấy.