Ông cụ Lâm đang nằm trên giường bệnh. Lâm Kiều Hân và Lý Phượng Cầm ngồi ở trong góc, con trai cả của ông cụ là Lâm Quốc Phong ngồi bên cạnh giường với Lâm Diểu.
Con trai thứ hai của ông cụ là Lâm Quốc Long dẫn theo Lâm Tuấn Khải ngồi bên kia giường, ánh mắt tràn ngập lo lắng.
Vẫn còn mấy người nữa nhưng anh không kịp nhìn đã bước thẳng vào trong phòng bệnh.
Thấy anh tới, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Lý Phượng Cầm lập tức quát tháo: “Ai bảo mày mò tới đây? Mau cút ra ngoài cho tao!”
Lâm Tuấn Khải ngẩng đầu lên, ánh mắt loé sáng. Anh ta đau khổ nói: “Thím ba à, ông nội đang nguy kịch lắm rồi. Dù sao thì Trương Minh Vũ cũng là người nhà họ Lâm. Dì cho cậu ta ở lại đi”.
Dứt lời, anh ta còn nặn ra một vẻ mặt đau xót.
Trương Minh Vũ cau mày.
Từ bao giờ anh ta lại tốt bụng như vậy? Anh bỗng thấy có dự cảm chẳng lành sắp ập tới.
Lý Phượng Cầm há miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng, ghét bỏ lườm anh một cái.
Nhưng người còn lại cũng thu hồi ánh mắt, chỉ có Lâm Diểu vẫn dán chặt mắt lên người anh, vẻ mặt phức tạp.
Anh do dự một lúc rồi vẫy tay với cô ta.
Dù sao bây giờ anh cũng chỉ có thể hỏi thăm tình hình từ chỗ cô ta mà thôi.
Lâm Diểu vội bước tới, giơ tay lau nước mắt.
Anh thấp giọng hỏi: “Ông nội sao rồi?”
Cô ta thút thít nói: “Từ lúc tôi về đã thấy ông nội hôn mê, không biết là tại sao. Bây giờ đang chờ kết quả kiểm tra”.
Trương Minh Vũ lại cau mày.
Hôn mê mà không biết nguyên nhân?
Nhưng anh cũng thầm nhủ may mắn. Ít ra hiện giờ vẫn chưa xác định được có nguy hiểm tới tính mạng hay không, tức là vẫn còn cơ hội.
Anh cũng không nói gì thêm, lẳng lặng dựa người vào tường chờ đợi. Thế nhưng không hiểu sao anh vẫn cứ có dự cảm không tốt.
Từng giây từng phút trôi qua, cả phòng bệnh chìm trong yên lặng.
Trương Minh Vũ cũng âm thầm quan sát Lâm Tuấn Khải nhưng không phát hiện ra điều bất thường nào.
Chẳng bao lâu sau, bên ngoài truyền tới tiếng bước dân dồn dập.
Một người y tá bước vào, tay cầm kết quả kiểm tra.
Toàn bộ người nhà họ Lâm đều vây quanh, ánh mắt lo âu.
Y tá chậm rãi lên tiếng: “Kết quả kiểm tra cho thấy, bệnh nhân trúng độc dẫn tới hôn mê. Chất độc đã lan ra khắp cơ thể”.
Há!
Tiếng hít khí lạnh tức thì vang lên, người nhà họ Lâm nghe xong đều phải choáng váng.
“Hơn nữa chất độc này rất đặc biệt. Nó sẽ kích thích khối u trong người bệnh nhân, khiến khối u sản sinh biến dị”.
Y tá giải thích tiếp.
Ánh mắt Lâm Quốc Phong trở nên lạnh lẽo. Ông ta hoảng hốt hỏi: “Cô y tá cho tôi hỏi, bây giờ còn cách gì nữa không?”
Y tá lắc đầu đáp: “Chúng tôi cũng hết cách rồi, tình hình bệnh nhân đang vô cùng nguy kịch. Chúng tôi đã mời phó viện trưởng Đường Quốc Trung tới. Chờ ông ấy tới rồi nói sau”.
Lâm Quốc Phong sững sờ vô thức lùi ra sau hai bước.
Lâm Diểu và Lâm Kiều Hân bắt đầu rưng rưng nước mắt.
Trương Minh Vũ nhíu mày, lặng lẽ đánh giá Lâm Tuấn Khải đang đứng cạnh, phát hiện đối phương cũng đang tỏ ra đau đớn.
Hạ độc…
Sau đó vu oan giá hoạ?
Nếu mọi chuyện diễn biến như vậy thì anh chắc chắn tới 90% là do Lâm Tuấn Khải làm ra!
Lòng anh trở nên lạnh lẽo, ánh mắt cũng lạnh hẳn xuống.
Y tá nhanh chóng rời đi.
Lâm Quốc Phong khôi phục lại bình tĩnh, lạnh giọng chất vấn: “Hôm nay có những ai tới phòng của bố?”
Lâm Quốc Long cũng cau mày lên tiếng: “Từ trước đến nay người giúp việc của bố đều do bố tự mình chọn lựa. Dì Vương chăm sóc bố hơn ba mươi năm nay rồi! Chắc chắn không có sai sót gì được!”
“Hôm nay còn có ai tới phòng bố nữa?”