Cô ấy cúi thấp đầu xuống, giọng điệu yếu ớt: “Người nhà họ Âu Dương có một nửa theo nghiệp kinh doanh, một nửa gia nhập quân đội”.
“Quân đoàn Ám Dạ này chính là đội vệ sĩ được nhà Âu Dương một tay bồi dưỡng nên”.
“Không có nhiều cao thủ, thế nhưng sức mạnh tập thể vô cùng mạnh mẽ”.
“Thậm chí thực lực tổng thể còn vượt xa cả một vài quân đội bình thường”.
Hự!
Trương Minh Vũ sợ hãi hít một hơi khí lạnh!
“Chính phủ… cho phép sao?”
Anh thực sự bị những chuyện này doạ sợ chết khiếp!
Hàn Quân Ngưng chậm rãi nói: “Quân đoàn Ám Dạ chỉ là biệt hiệu thôi. Thân phận bên ngoài của họ vẫn là một công ty bảo vệ bình thường”.
“Nhà Âu Dương có thực lực cực kỳ hùng hậu. Đám người này cũng là thành quả huấn luyện ma quỷ trong quân đội mà ai nghe thấy cũng sợ mất mật”.
“Nói tóm lại là vô cùng mạnh”.
Huấn luyện ma quỷ?
Anh hoàn toàn ngây ngốc!
Trước giờ anh chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày mình được biết đến những chuyện này!
Lại còn toàn là kẻ thù của anh!
Rốt cuộc… nhiệm vụ đã bắt đầu chưa?
Trong lòng anh cũng hoàn toàn trở nên hỗn loạn.
Hàn Quân Ngưng thấy đau lòng vì anh, bèn lên tiếng an ủi: “Nhưng nhà Âu Dương với Thần Ẩn khác nhau. Bọn họ không dám ngang nhiên như vậy”.
“Tuy nhiên, bọn họ lén lút hành động trong bóng tối… cũng rất khó phòng tránh”.
Trương Minh Vũ lẳng lặng gật đầu.
Anh cũng đã có một vốn hiểu biết nhất định.
Nhà Âu Dương ít cao thủ nhưng người đông thế mạnh, kinh tế hùng hậu.
Chắc chắn lý do đầu tiên thôi thúc bọn họ đến Hoa Châu là vì kinh doanh.
Còn Thần Ẩn ít người nhưng lắm cao thủ.
Ra tay hại người không hề kiêng dè gì.
Khiến anh giật nảy mình.