Truyện Siêu Thần Yêu Nghiệt - Vân Phi Dương (FULL) : chương 97: kỷ lục, phá phá phá!
Siêu Thần Yêu Nghiệt - Vân Phi Dương (FULL)
-
Giang Hồ Tái Kiến
Chương 97: Kỷ lục, phá phá phá!
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào
To lớn Khí Mạc vẫn treo giữa không trung, Vân Phi Dương ngây ngốc hai ngày tại tầng thứ hai. Trong lúc đó, hắn tiến hành vô số lần oanh sát, thành tích, chưa từng vượt qua ba trăm.
Bởi vì nhiều lần xuất thủ, bị Trọng Lực Trận Pháp kiềm chế, thể lực hắn một mực hao phí, thể lực không đủ, tốc độ công kích hạ xuống trên diện rộng, tự nhiên sẽ không đánh giết nhiều cọc gỗ.
Vân Phi Dương cũng không thèm để ý, hắn đã đắm chìm bên trong bầu không khí Trọng Lực Không Gian tầng thứ hai, vòng đi vòng lại đánh cọc gỗ, không phải phá kỷ lục, mà tại cực hạn nghiền ép cơ thể và sức chịu đựng của mình.
Đây là một loại tu luyện.
Thậm chí, bắp thịt không ngừng vận động, kéo theo kinh mạch cường đại!
- Hắn không có năng lực phá kỷ lục, mà còn ở chỗ này cậy mạnh.
- Không còn gì hot nữa rồi, đi thôi.
Vân Phi Dương chậm chạp không phá được ghi chép, rất nhiều người không còn quan tâm, bắt đầu đều đi hết, dần dần quên lãng hắn.
Nhưng.
Loại quên lãng này không quá lâu.
Bốn ngày sau khi Vân Phi Dương tiến vào tầng thứ hai, bầu trời học phủ truyền đến tiếng đinh vang, mọi người nhao nhao ngẩng đầu nhìn lại, thấy phía trên Khí Mạc hiện ra con số ba trăm bảy mươi ba!
Học phủ trên dưới một mảnh xôn xao!
Kỷ lục đánh giết giới hạn Tầng thứ hai là ba trăm sáu mươi, Vân Phi Dương lại đánh vỡ ghi chép, cao hơn 13 cái!
Trên Công Kỳ Bài, tân sinh kỷ lục giới hạn đánh giết đã thay đổi vì ---- một canh giờ ba trăm bảy mươi ba, Quý Thủy Đường, Vân Phi Dương!
- Phi Dương ca rốt cục làm được rồi!
- Ha ha ha, kỷ lục tân sinh tầng thứ hai lại thuộc về Quý Thủy Đường chúng ta!
Đám người Diệp Nam Tu đang trong lớp học quên luôn bài giảng, nhao nhao chạy tới cửa sổ, hưng phấn hoan hô.
"Bành bành bành —— "
Bọn họ đều bị đánh ngã ngữa, từng từng miệng trào bọt mép, Bảo Lỵ còn đứng trước cửa sổ, đưa mắt nhìn về phía Khí Mạc, cười quyến rũ nói:
- Tiểu gia hỏa không tệ, bốn ngày đã phá kỷ lục.
- Phá rồi?
Lâm Chỉ Khê theo phòng nhỏ đi tới, nhìn trên Khí Mạc hiện ra con số ba trăm bảy mươi ba, lắc đầu nói:
- Cùng ta dự đoán kém rất nhiều, Vân Phi Dương ngươi có phải chưa dung toàn lực.
ữ nhân này quả nhiên khủng bố, vậy mà nhìn ra được!
Không tệ.
Vân Phi Dương cũng không sử toàn lực, nói đúng hơn, từ khi tiến vào tầng thứ hai đến giờ, hắn vẫn chưa vận dụng qua Linh lực, hoàn toàn lấy thuần túy thân thể lực lượng tiến hành đánh giết, nếu không, đã sớm nhẹ nhõm phá kỷ lục.
Không sử dụng Linh lực, bởi vì kinh lịch tám ngày bị đốt cháy, cường độ nhục than đã tăng cao, hắn cần phải ma luyện thật tốt, từ đó có thể thích ứng cùng chưởng khống thân thể tốt hơn.
Bốn ngày không ngừng nghỉ đánh giết, thân thể Vân Phi Dương rốt cục hoàn mỹ dung hợp, cho nên, hắn không che giấu nữa, hơi vận chuyển Linh lực, thi triển thức thứ nhất Cầm Long Thủ, nhẹ nhõm phá kỷ lục.
- Cũng không tệ lắm.
Từ không gian tính giờ đi ra, Vân Phi Dương vung cánh tay, nói.
- Hiện tại nếu không bạo phát Linh Hạch, lực đạo một quyền đạt hơn một ngàn ba trăm cân.
Cường độ Vũ Lực cửu đoạn phổ biến trong vòng chín trăm cân, Vân Phi Dương có thể cao hơn bốn trăm cân, đủ để chứng minh, tám ngày luyện thể thành công cỡ nào, nếu như vận dụng vũ kỹ, có thể đột phá một ngàn năm trăm cân!
Lực lượng này đã đạt đến cường độ Vũ Đồ sơ kỳ. Trên ý nghĩa, hắn cng coi như nắm giữ thực lực Vũ Đồ, nếu không dựa vào tinh hạch.
- Thân thể đã thích ứng, như vậy tiếp đó, cũng nên điều động Linh lực thật tốt, điên cuồng tu luyện một phen.
Vân Phi Dương cười một tiếng, chợt bước vào không gian không giới hạn.
"Xoát xoát —— "
Vừa vừa đi vào, trong nháy mắt hiện ra hơn trăm cọc gỗ, chúng nó không còn xoay kích.
Đánh giết không bị giới hạn, không có thời gian hạn chế, nhưng cần võ giả càng nhiều sức chịu đựng, càng bắt đầu về sau, không thể bị cọc gỗ đánh bại, càng không thể dừng lại, nhất định phải không ngừng giết, giết, giết!
"Bành ——"
Vân Phi Dương tung một quyền đánh nát cọc gỗ vọt tới, điều động Linh lực, Tam thức thứ nhất Thức Cầm Long Thủ cùng thức thứ hai nhiều lần thi triển, lần lượt đánh nát cọc gỗ.
Cọc gỗ không có lực phản kháng, nhao nhao bị đánh nát, mà Vân Phi Dương dùng Linh lực giống như một đầu sói đói xông vào bãi nhốt cừu, chỉ chốc lát đã nuốt mất trăm cọc gỗ.
Sau khi toàn bộ cọc gỗ toàn bộ biến mất, sẽ có thời gian ngắn ngủi nghỉ ngơi.
Vân Phi Dương thừa cơ hội này, bắt đầu vận chuyển Nghịch Thiên Quyết, khôi phục Linh lực tiêu hao, nhưng mới khôi phục một chút, nhóm cọc gỗ thứ hai đã xuất hiện. Mà lần này, số lượng khoảng chừng hơn hai trăm!
- Giết!
Vân Phi Dương hét lớn một tiếng, lần nữa đầu nhập vào chiến đấu.
"Bành bành bành —— "
"Xoát xoát xoát —— "
Điên cuồng oanh kích, cọc gỗ lần lượt vỡ nát, lần lượt xuất hiện.
Ngoại giới, mọi người trợn mắt hốc mồm.
Mẹ ta ơi, tên kia gống như thay đổi thành một người cuồng chiến, cọc gỗ mới ra không bao lâu đã bị tiêu diệt, không ngừng tái diễn!
"Đinh đinh —— "
Trên Khí Mạc, theo việc Vân Phi Dương không gián đoạn công kích, con số cọc gỗ bị đánh giết cũng điên cuồng loạn động, từ ba trăm nhảy đến sáu trăm, lại từ sáu trăm nhảy đến 1000!
- Nhanh như vậy?
Bọn người Cao Viễn Chúc ngạc nhiên. Mấy ngày trước tiểu tử này không có nhanh như thế nha, sao ngày hôm nay cứ như vậy uống thuốc kích thích vậy!
Một cao tầng khác cả kinh.
- Thời điểm đầu tiên hắn khiêu chiến, ngón tay không xuất hiện ánh sáng, bây giờ lại lấp lóe chín đạo quang mang, rõ ràng trước đó không có điều động Linh lực!
A?
Bọn người Cao Viễn Chúc nhao nhao trợn tròn mắt.
Lần đầu khiêu chiến không vận dụng Linh lực, đơn thuần dựa vào tự thân lực lượng, đánh ra thành tích ba trăm sáu mươi, thân thể này đến mạnh đến mức nào!
"Xoát —— "
Đột nhiên, một trận gió từ đằng xa bay tới, chợt nhìn thấy một thân ảnh lão giả Bát Xích râu tóc ngăn nắp đứng trước mặt mọi người, chắp tay sau lưng, nhìn về phía Khí Mạc dang chiếu hình ảnh Vân Phi Dương đang lịch luyện, quanh thân hiện ra nhàn nhạt sắc bén.
- Bảo viện trưởng!
Bọn người Cao Viễn Chúc nhao nhao chào hỏi.
Lão giả vừa xuất hiện, chính là viện trưởng Đông Lăng học phủ, Bảo Tụng Nhân, cũng chính là phụ thân Bảo Lỵ.
Người này tại học phủ tới vô ảnh, đi vô tung, có rất ít học sinh gặp qua. Ngày thường, sự vụ học phủ cũng đều giao cho cho Phó viện trưởng Cao Viễn Chúc quản lý.
- Viễn Chúc, chẳng lẽ ngươi còn không nhìn ra.
Bảo Tụng Nhân không giận mà uy lên tiếng.
Mục đích đứa nhỏ này tiến vào Luyện Võ Tháp không phải phá kỷ lục.
- Không phải vì phá kỷ lục?
Bọn người Cao Viễn Chúc nhao nhao hoảng hốt. Hiển nhiên, bọn họ đều không nhìn ra, Bảo Tụng Nhân tiếp tục nói:
- Nếu lão phu không đoán sai, người này, chỉ xem Luyện Võ Tháp như tràng sở để tăng cao tu vi thôi a.
- A?
Cao Viễn Chúc ngạc nhiên.
- Luyện Võ Tháp được thành lập từ viện trưởng đời thứ nhất, mục đích là cung cấp một nơi có thể tu luyện cho học sinh. Nhưng mà, từ đời khi đến viện trưởng đời thứ ba sáng tạo ra bảng kỷ lục, mảnh đất này chậm rãi biến chất, trở thành nơi các học sinh ganh đua so sánh, lấy le lẫn nhau.
Bảo Tụng Nhân thở dài một tiếng, nói tiếp.
- Đứa nhỏ này có thể xem Luyện Võ tháp như chỗ luyện tập, vẻn vẹn điểm này, đã rất đáng quý.
Danh Sách Chương: