Một đám mây vũ tích lớn phủ kín bầu trời, như thể nó đang muốn che đi tòa nhà cao nhất ở Shibuya vậy. Đằng sau những đám mây trắng này chính là bầu trời ngát xanh, trông như màn hình xanh trên PC vậy. Mùa hè đã hoàn toàn bắt đầu rồi, báo hiệu cho sự kết thúc học kỳ một của cao trung Sui Sei. Hôm nay là buổi lễ kết thúc kỳ học. Ngay cả bầu không khí uể oải trong lớp học cũng đã biến mất, thay vào đó là sự phấn khích đang chạy khắp trong không gian. Nó thậm chí còn không lắng xuống cả sau lời quở trách gay gắt của giáo viên.
“Được rồi, vậy là tiết học kết thúc! Đừng có quá đà trong kỳ nghỉ hè đấy nhé, các em có nghe tôi không?”
Với những lời này như một cú châm ngòi, kỳ nghỉ hè tràn vào căn phòng. Các giáo viên đều lắc đầu họ trong sự chán chường, nhưng còn không có ai thậm chí nhìn về phía họ.
“Tao đi trước nhá.” Tôi nói với Maru và đứng dậy.
“Oi từ từ nào, sao mày vội thế?”
“Vì tao còn phải đi làm thêm sau đây nữa mà.”
“Ngay sau khi xong luôn? Còn chưa đến tối nữa cơ mà.” Maru mở to mắt ngạc nhiên.
“Tao có một ca làm sớm hơn một tiếng. Một senpai kỳ cự mới xin nghỉ làm, nên họ hỏi tao có thể tới sớm không.”
“Nghe khó khăn thật đấy.”
“Đấy là vì sao mà tao quyết định về nhà sớm, và chuẩn bị mọi thứ.”
“Ái chà, mày vẫn là mày ha, chàng trai siêng năng này!” Maru không hỏi thêm gì nữa, nên tôi nhanh chóng bỏ lại lớp học phía sau mình.
Nó thực sự là chỉ sớm hơn một giờ, nên có lẽ không có lý do thật sự nào để tôi phải vội vàng như vậy, nhưng bất cứ khi nào bạn làm việc gì lần đầu tiên, sẽ luôn có những việc không ngờ tới xảy ra cho mà xem. Tôi thực sự không muốn tới muộn sau khi hỏi họ cho làm vào ca sớm hơn. Tuy nhiên, trái với lo lắng của mình, tôi đã tới hiệu sách vừa đúng giờ. Tôi thay sang bộ đồng phục, bước vào bên trong cửa hiệu, và nhận ra một điều.
Không có khách hàng nào cả. Khi tôi kiểm tra thời gian, tôi thấy rằng mình đã tới đây chính xác là sớm hơn mọi khi một giờ. Chẳng lẽ bầu không khí của cửa hiệu lại thay đổi nhiều tới vậy chỉ từ một sự thay đổi nhỏ trong thời gian ư? Khi tôi nhìn ngó xung quanh cửa hiệu, tôi thậm chí còn khó mà thấy được cả một làm công ăn lương đang trên đường về nào. Cũng hợp lý thôi, tất nhiên, bởi vì cũng chưa có muộn tới vậy. Họ chỉ bắt đầu tới vào lúc muộn hơn thôi.
“Hôm nay em khá là sớm đó nhỉ, Kouhai-kun.”
Quay lại, tôi thấy được Yomiuri-senpai đang bước về phía tôi trong khi giơ tay lên cao.
“A, senpai. Hôm nay em có ca làm sớm hơn. Với lại, em không ngờ là sẽ gặp chị ở đây đấy.”
“Khoa của chị bắt đầu kỳ nghỉ hè từ thứ hai đó~”
“Nghe đậm chất đại học ghê ha chị.”
“Cơ mà một người bạn của chị phải tới phòng thí nghiệm suốt kỳ nghỉ hè luôn á. Khoa vật lý khó nhằn thật đó.”
“Nói cách khác, chị có rất nhiều thời gian rảnh ha.”
“Đó là lý do mà chị ở đây đó. Nhân tiện thì, em có làm việc toàn thời gian trong kỳ nghỉ hè không, Kouhai-kun?”
“Chà, ít nhất là lúc này.”
Sau khi nghe câu trả lời của tôi, Yomiuri-senpai nở một nụ cười e thẹn. Em sẽ hiểu nhầm nếu chị cứ cười với em như vậy đó, nên chị có thể dừng được không?
“Chà, chẳng phải em đam mê công việc của mình quá sao. Senpai của em rất vui khi được dành nhiều thời gian bên em hơn đó, Kouhai-kun.”
“Xin chị đừng có trêu em nữa mà.”
“Không không không. Chị đâu có trêu em đâu~ Chị chỉ đang cố thể hiện rằng chị hạnh phúc ra làm sao khi có một người đồng nghiệp đức hạnh mà chị có dành thời gian đổ mồ hôi cùng thôi mà. Chà, em có thể sẽ bận đắm chìm trong mồ hôi của tuổi trẻ cùng với cô em gái đang yêu của mình ha.”
“Vậy là cuối cùng thì chị vẫn cứ trêu em.”
“Em tóm được chị rồi ha?” Chị ấy lè lưỡi a với một nụ cười toe toét, giống như một nhân vật nữ chính quỷ quyệt thích trêu chọc trong những tác phẩm giả tưởng vậy, nhưng ngay khi một senpai của chị ấy gọi chị từ phía quầy, chị ấy làm một khuôn mặt giống với một nữ nhân viên văn phòng kiệt sức hơn.
Tất nhiên, tôi chưa từng thấy một nữ nhân viên văn phòng kiệt sức ngoài các tác phẩm giả tưởng, nên tôi cũng không thể chắc chắn lắm. Nhưng giờ Yomiuri-senpai nhắc mới nhớ, đây là kỳ nghỉ học dài ngày đầu tiên mà tôi sẽ trải qua cùng với Ayase-san. Vì ở trường chúng tôi học khác lớp nhau, nên hai đứa gần như chẳng mấy khi thấy nhau. Điều khác biệt duy nhất là các lớp học của chúng tôi trước đại hội thể thao mà thôi. Tuy nhiên, cả hai chúng tôi đều sẽ dành hầu hết thời gian của kỳ nghỉ hè ở nhà, nên chúng tôi có lẽ sẽ thấy nhau nhiều hơn nữa.
Không, tôi đoán là không đâu, vì tôi còn phải đi làm mà. Tôi đã lấp kín lịch của mình bằng rất nhiều ngày làm việc toàn thời gian. Về cơ bản thì, tôi chính là người đã làm giảm khả năng gặp nhau của hai đứa, và tôi cũng có ý định sẽ dành ít thời gian ở nhà hơn. Tất nhiên, không phải là tôi muốn dành thời gian bên nhỏ nhiều tới vậy đâu, được chứ? Bạn hiểu mà, đúng không?
Tôi lắc đầu để rũ bỏ những suy nghĩ này và chuyển về chế độ làm việc. Để bắt đầu, tôi sẽ cần phải sắp xếp kệ tạp chí và xếp những ấn bản mới ra ngoài.
Sau khi một khoảng thời gian ngắn đã trôi qua, lưng tôi đang gào lên những tiếng hét thống khổ. Làm việc ở hiệu sách thực sự sẽ khiến chân và lưng bạn mỏi rã rời, và nó sẽ chỉ càng tệ hơn khi phải nâng những cuốn sách nặng, đem chúng đi chỗ khác, hoặc xếp chúng lên kệ trong khi phải cúi xuống.
Tôi thở dài một hơi, kéo giãn cả hai tay mình. Tôi có thể nghe thấy những tiếng crack crack phát ra từ lưng tôi trong khi làm vậy. Trong khi tôi đang giãn cơ vai một chút, tôi thấy một mái tóc sáng màu trông khá quen thuộc đang di chuyển từ khóe mắt mình. Tôi ngay lập tức hướng ánh mắt mình về phía đó, và thấy được một cô gái đang mặc một bộ đồ quen thuộc rảo bước vào phía văn phòng nhân viên. Đó là...
“Asamura-kun, nếu em thấy mệt, em có thể nghỉ một chút.”
Khi tôi quay lại, quản lý cửa hiệu liền chào tôi.
“Um… người vừa mới bước vào trong đó…”
Quản lý cửa hiệu nhìn theo ánh mắt tôi và gật đầu.
“Ừm, em ấy có một buổi phỏng vấn để làm thêm ở đây.”
Dù sao thì chúng tôi cũng đang thiếu nhân viên mà, nên đó là một tin tuyệt vời.
Nhỏ lại là một nữ sinh trung học đang tìm một công việc làm thêm trong kỳ nghỉ hè nữa.
“Ồ phải rồi, anh nghĩ là em ấy theo học tại cùng trường với em đấy, Asamura-kun.”
Tôi lờ mờ nghe thấy những lời ba hoa liên tục của quản lý cửa hiệu.
“Em ấy tên gì vậy ạ?”
Nhưng tôi ngay lập tức nghe được câu trả lời cho câu hỏi mà tôi hỏi theo phản xạ.
“Em ấy tên là Ayase Saki.”
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Ayase: Chạy đâu cho thoát anh êiiii