Long nhìn thấy bố mẹ bên cạnh, lòng hắn tự dưng ấm áp thấy lạ. Khát vọng mạnh mẽ, khát vọng bảo vệ chở che cho người thân trong hắn càng cháy bỏng hơn khi hắn thấy giọt nước mắt còn đọng trên khoé mi mẹ hắn, cái nhăn mày lo lắng còn chưa giãn ra trên mặt của bố hắn. Bố hắn hỏi với giọng trầm trầm đầy lo lắng:
-Con không sao chứ?
-Không sao đâu bố. 2 người đừng lo. Qua vài ngày là ổn thôi mà. Bố với u đi nghỉ đi.
Long trấn an 2 người. Nhưng nói thế nào thì 2 người họ cũng không có nguôi ngoai nỗi lòng. Làm sao mà nguôi được? Thế là cứ 2 người hỏi 1 người trả lời, không hỏi thì lại xoa xoa nắn nắn như kiểm tra.
Qua 30 phút, bố mẹ Long mới về phòng. Còn lại mình Long trên giường, hắn cũng không biết phải giải thích sao với bố mẹ, vì cơn đau sẽ còn tiếp diễn thêm 7 ngày nữa. “Chỉ có cách tránh mặt 2 người họ cho qua 1 tuần thôi. Aiz, cũng mệt vl chứ. Cơ mờ… truyền thừa tri thức toàn nhân loại đang nằm trong tay anh, hé hé. Cái gì mà tuyệt thế thần công, đan phương thần cấp? Anh mày có hết. Haha!”
Long tự sướng trong đầu về 1 viễn cảnh xa xôi: 1 cái chỉ tay, thổi bay 1 hành tinh. “Cũng sắp thi vào cấp 3 nhỉ? Lấy cớ qua nhà thầy ôn thi vậy, hi vọng thầy bây giờ cũng giống như 10 năm sau.”
Tìm được cái lí do, hắn cũng bớt lo đi phần nào. Long không có ngủ, hắn thức tới sáng. Hắn bật máy tính lên và cày mấy bộ tiên hiệp kiếm hiệp, học tập cách phản ứng của main trước các tình huống. Phải nói là cái khả năng nhìn cái là nhớ của Long rất hữu dụng. Giờ thêm cả dung hợp linh hồn cùng cuốn sách, nên chỉ lướt mắt qua Long cũng nắm rõ toàn bộ nội dung. Nên tốc độ cày của hắn phải nói là nhanh như chớp mắt. Nhưng có 1 cái làm khó hắn là mấy cuốn này đều là giả tưởng, tác giả muốn cho sống cho chết nhưu nào cũng được. Còn hắn là sống lại hàng thật giá thật, cuộc sống của hắn do hắn nắm chứ không phải tác giả nào cả. ( Là ta đây bé ). Long thấy hắn được buff thì cũng chả thua ai, có khi còn hơn cơ. Cái hắn thiếu là kinh nghiệm. Nên hắn sẽ phải va vấp thật nhiều, nếu không sẽ khó mà phát triển được nếu chỉ bám víu lấy cuốn sách, cày lí thuyết, cày kinh nghiệm không thôi.
…
Qua vài giờ, Long cũng bắt đầu đi học.
Hôm nay hắn đến sớm hơn mọi ngày, vì để nói chuyện riêng với thằng Hoàng, thằng này thường đến sớm nhất lớp.
Khi Long đến, hắn đã thấy Hoàng đang kê lại bàn ghế cho lớp rồi. “thằng *** này gương mẫu thế?”
-Yo! Đã đến rồi à? Hôm nào cũng sớm thế này làm gì mày?
-Dậy sớm quen rồi mày. Hôm nay mày cũng sớm quá nhỉ? Không đi muộn như mọi ngày à?
-Có việc mới dậy sớm đây. Tao hỏi mày tí.
-Hỏi gì cu?
-Mày luyện võ à? Ai dạy mày đấy?
-Ông bác tao dạy. Ông ý võ giỏi lắm, mày học không? Tao bảo với bác tao cho. Mà mày cũng vl đấy, không luyện mà đánh đấm giỏi hơn cả tao, thêm tập võ nữa có khi mày bá hơn cả ông bác tao ý.
-Tao cũng đang định hỏi nhờ mày cái ấy đây. Bảo bác mày chỉ tao cái. À, có cái này nhờ mày.
-Để tao bảo với ông ý. Có chuyện gì?
-Tao muốn qua nhà mày ở tạm 1 tuần. Giúp tao cái.
-Mày điên à? Tự dưng qua nhà tao? Còn hẳn 1 tuần? Đm hay mày gay? Đừng doạ tao Long êi.
-Mày ngáo à? Gay gủng gì. Tao có lí do riêng, giúp tao, cứ lấy cớ ôn thi vào cấp 3 để nói với bố mẹ 2 bên là ổn. Tao với mày cũng tiện trao đổi kiến thức, luyện võ luôn. Ok không?
-…
-Suy nghĩ cái gì? Tiện vl còn suy với chả nghi.
-Ờm để tao xem.
-Luôn trưa nay đi, chiều tao qua.
-Chiều? Gấp vậy bây?
-Chiều luôn. Dọn dẹp sạch sẽ giường chiếu đợi anh qua nhé. *cười dâm*
-Vờ cờ. Súc sinh. À mà cái Chi nó thích mày thế, sao mày không đáp lại? Lớp ai mà chả biết nó thích mày?
Nhắc đến Chi, Long yên lặng giây lát. Khuôn mặt Chi lại hiện lên, hắn chỉ quý Chi như 1 người bạn, hay như 1 người em gái thôi. Chứ yêu đương hắn không nghĩ đến. Hắn còn nợ Nguyệt, chưa từng nghĩ sẽ phản bội lại Nguyệt. Dù kiếp trước hay kiếp này. Long cười nhẹ rồi nói:
-Tao biết chứ, nhưng tao có người yêu rồi. Tao chỉ coi Chi như bạn thôi, nghĩ cũng tội con bé. Haizzz!
Hoàng nghe Long nói có người yêu rồi thì biểu cảm như kiểu nghe thấy tiếng của chục quả bom B52 vừa nổ, mắt trố ra, há miệng nhìn Long. “Hoá ra ông ranh con có người yêu rồi, mà sao trước nay không thấy nói gì? Vừa đầu tuần còn kêu f.a các thứ mà?” Hoàng thắc mắc trong đầu nhưng không nói ra. Nó nghĩ Long cũng chỉ mới có thôi, kiểu tình yêu trẻ trâu, vài ngày rồi chán. Nên mới hỏi:
-Kinh, mới tán đổ à? Học đâu? Tên gì? Xinh không? Đm giấu anh em mới vãi.
-Giấu gì, tại mày không biết thôi. Aiz, thôi không nói cái này nữa. Mày muốn có ngừoi yêu không? Anh chỉ cho vài đường có ngay.
-Tao thì thiếu gì, không thích thôi. Nghĩ sao đẹp trai, soái ca, học giỏi như tao lại ế được? Đến thằng bad boy như mày còn có mà.
-Bad boy gái mới kết.
…
2 thằng chém gió thêm 1 lúc thì lớp đông dần, cuộc chém càng ngày càng to theo số thành viên tham gia. Chỉ có Chi là ngồi yên lặng tại chỗ, vẻ mặt vẫn tươi như thường ngày nhưng đôi mắt thoáng buồn. Thỉnh thoảng lại liếc liếc Long đang ngồi trên bàn khua môi múa mép rồi cười ha hả. Cô bé khẽ mỉm cười. Còn tên nào đó thì vẫn như không biết, vẫn bô bô cái miệng mà chém gió. Chỉ thi thoảng liếc ai đó 1 cái thật nhanh rồi thôi.
…
Tiết học cuối là giờ tổng kết cuối tuần. Học sinh được trống tiết vì giáo viên chủ nhiệm đi họp, rồi sẽ quay về phổ biến với cả lớp những nội dung mới hay hoạt động mới, cũng là để thưởng phạt các học sinh trong tuần qua. Sau 25 phút họp, cô Hải chủ nhiệm về lớp. Thông báo về việc thi cấp 3 cho cả lớp, lịch thi và địa điểm thi sẽ được công bố trong tuần sau.
Cuối cùng đến vụ đánh nhau ngày hôm qua. Lớp có 24 thằng con trai thì 19 thằng dính, 5 thằng không tham gia được thoát, ngồi cười 19 thằng bị phạt. (mấy thằng đéo có sĩ diện). 19 đứa sẽ bị đình chỉ học 3 ngày, mời phụ huynh tới trường để bàn bạc, hạ 1 bậc hạnh kiểm cả năm. Khi cô giáo vừa “tuyên án” xong, cả lớp nhộn nhạo xin cô đề nghị với nhà trường giảm hình phạt, rồi kể lí do, mắm muối các thứ khiến cô giáo cũng bùi tai, rồi bảo lớp đợi cô đề nghị lại với Hội đồng. Bản thân cô Hải cũng là 1 người giáo viên hết mực yêu thương học sinh. Và cô cũng biết lớp của mình ngoan như nào, sẽ không vô cớ gây sự. Lí do nhà trường cũng đã điều tra từ nhiều học sinh. Nhưng đang vào thời điểm nóng, kì thi cấp 3 sắp tới, nếu để các em nghỉ sẽ rất thiệt thòi các học sinh ưu tú của trường, nên cô đề nghị để các em lao động dọn vệ sinh và phòng học các lớp. Nhưng không được.
Lớp cũng buồn, nhưng chuyện cũng đã rồi. Buổi học kết thúc.
Long ở lại lớp gặp cô chủ nhiệm vì Long cầm đầu lớp đánh nhau theo lời kể của các học sinh khác. Hỏi han các thứ linh tinh rồi cũng về. Khi ra lấy xe, Long mới ngạc nhiên vì nhà xe ngoài hắn ra còn 1 người nữa: Chi. Cô bé đang ngồi trên xe hắn, miệng ngâm nga bài hát nào đó.
-Chi, chưa về đi còn ở lại làm gì? Nhà đã xa rồi còn về muộn.
Nghe người gọi mình, cô bé quay lại, nhìn Long rồi ngoắc ngoắc ngón tay, ra hiệu lại đây với chị. (thôi xong).
Long bước lại gần, cũng không có nghĩ gì nhiều. Ngơ ngác hỏi:
-Ngoắc gì?
Chi xuống khỏi xe Long, đứng dậy nhìn Long, nhìn thẳng vào mắt. Hành động lạ của Chi làm Long hơi rợn rợn sống lưng. “Lạ, con bé thường ngày nhẹ nhàng, tự nhiên lại …” Vừa nghĩ hắn vừa lùi lại. Nhưng Chi đã lên tiếng:
-Lùi lại làm gì? Có ai ăn thịt đâu mà sợ. Nhìn cái mặt kìa, hihi. Giỡn tí mà làm gì căng thẳng vậy?
Long ngẩn người lần 2, “moá, dám trêu mình. Mà lạ, vẫn lạ. Đề phòng”.
Chi lúc này ngoài mặt thì có vẻ tự nhiên, mạnh dạn nhưng thực ra cô bé rất là hồi hộp. Cả sáng nay cô cứ nghĩ lung tung, rồi ma xui quỷ khiến thế nào lại ở lại đợi Long, rồi diễn 1 màn chị đại ngoắc tay câu dẫn. Nhưng cô bé lại thích thú cái cảm giác này, nhất là khi thấy Long lung túng, ngẩn người kia. Thế là càng diễn càng nhập tâm, bước đến sát người Long. 2 đứa cao bằng nhau, mặt đối mặt, cách nhau chỉ chục cm là cùng. Rồi trước ánh mắt ngáo ngơ đề phòng của Long, tưởng chừng sẽ chạy ngay khi có bất kì điều kì lạ gì xảy ra, cô bé ghé sát tai Long thì thào:
-Tớ thích cậu!
Long rùng mình, không nghĩ tới cô bé Chi hay ngại thường ngày lại bỗng thay đổi mạnh đến vậy, rồi lại còn diễn cảnh như phim Hàn này nữa. “Con bé này, chả có lẽ tao lại ăn mày bây giờ. Dù sao kiếp này tao cũng chưa gặp lại Nguyệt, mày cứ thế này vài buổi nữa anh ăn thật bây giờ”. Long mới ghé lại vào tai Chi:
-Tớ cũng thế!
Rồi nhìn cô bé, mỉm cười. Chi nghe vậy, mở to mắt nhìn Long, không gì có thể che giấu niềm vui của cô lúc này. Như để chắc chắn, cô hỏi lại:
-Thật á?
-Ừ. Tớ cũng thích bản thân mình lắm. Há há há!
Chi cụt hứng, mặt xị ra, rồi bất thình lình, vươn tay tới xoắn 1 cái vào bắp tay Long. Long cũng không né. Để yên cho Chi véo. Rồi không biết là vô tình hay cố ý đưa tay lên bắt lấy tay Chi (ta nghĩ là cố ý), miệng suýt xoa:
-Đau! Á, cậu luyện cửu âm bạch cốt trảo à mà véo đau thế?
Bàn tay bị nắm lấy khiến Chi giật mình. A lên 1 tiếng rồi rụt tay về, 2 tay đặt trước ngực, cúi xuống thẹn thùng. Đây mới chính là Chi thường ngày, hay thẹn. Long nhìn Chi cúi đầu thẹn thùng, mới ha hả bước lại định dắt xe ra về. Khi đi qua Chi, cô bé mới túm lấy tay cậu. Giật mình quay ra nhìn Chi thì Long lại ngỡ ngàng part 3. Miệng cậu định nói gì đó nhưng đã bị lấp mất bởi miệng Chi rồi.
Mắt cô bé nhắm lại. Có lẽ do xem phim nhiều, cũng có lẽ do bản năng nên cô bé hôn 1 nụ hôn sâu, chuẩn nụ hôn kiểu Pháp luôn. 2 tay cô bé đã luồn ra sau ôm lấy Long.
Long vì quá bất ngờ trước hành động của Chi nên vẫn đứng yên chịu trận, mắt vẫn nhìn vào khuôn mặt Chi nay đang sát trong gang tấc. Nửa muốn đẩy ra nửa bảo đừng, (thích bỏ bố đi còn đòi đẩy ra), thành ra Long cứ đưa tay lên rồi lại hạ xuống, mấy lần rồi lại thôi, buông tay xuống.
1 lúc sau, Chi mới tách ra, lùi lại từng bước, đầu cúi xuống nhìn mặt đất. Long bước lại gần cô, vươn tay đặt lên vai cô trấn an, rồi nói:
-Về thôi cậu, muộn rồi.
Rồi lại lấy xe của mình, dắt từ từ đi ra khỏi cổng mà không quay đầu lại. Chi vẫn đứng đó cúi đầu, 1 lúc sau mới dắt xe về theo.
Nhà xe chỉ còn lại tiếng gió thổi lá bay.
(Mấy ngày nay mình bận với cứ viết lại xoá, vì nhớ thời học sinh quá)
Truyện Sống Lại Rồi Thì Phải Làm Sao? : chương 11: không đề
Sống Lại Rồi Thì Phải Làm Sao?
-
N/A
Chương 11: Không Đề
Danh Sách Chương: