Chiều vàng hiện lên khi mặt trời lặng lẽ lặn xuống phía tây thành phố.
Trên tầng thượng của một tòa nhà cũ kĩ, Chiến Kiếm Công Chúa Sakurahime đang đứng với vẻ mặt nghiêm nghị cùng trang phục chiến đấu oai vệ, lắng nghe âm thanh từ chiếc điện thoại trong khi đang nhìn xuống những con đường ở phía dưới. Có vẻ người ở phía đầu dây bên kia đang chẳng mấy vui vẻ.
“Cháu nói đã tìm kiếm khắp khu vực này trong suốt cả tháng, vậy mà vẫn chưa thể tìm được thủ lĩnh Onigumi ư?”
“Ah, cháu xin lỗi,...cháu đã cố gắng...hết sức…”
Cô lắp bắp trả lời.
Đầu dây bên kia là thành viên phòng thông tin của Hiệp hội Chống quỷ, nơi quản lý và điều hành các Công Chúa. Hiệp hội Chống quỷ và Onigumi là hai tổ chức đối nghịch, âm thầm tiêu diệt lẫn nhau trong bóng tối ngầm. Được thành lập từ thời Mạc Phủ, hiệp hội giờ đây đã có các chi nhánh hoạt động trên toàn thế giới. Tuy nhiên, do việc trở thành một Công Chúa Chiến Đấu cực kì khó khăn, tổ chức này không có quá nhiều thành viên và luôn luôn tìm kiếm những nhân tố mới. Vì vậy, các thành viên phải gánh vác rất nhiều công việc và thường xuyên bị đôn đốc bởi ban lãnh đạo, giống như những gì Sakurahime đang phải nghe bây giờ.
“Không lý do lý trấu gì hết! Mỗi khi cháu phung phí thời gian, sinh mạng vô tội tiếp tục chết. Đừng quên rằng chúng ta đang chiến đấu vì cái gì! Tập trung vào!”
“V-vânggggggg! Cháu xin lỗi! Cháu xin lỗi! Cháu sẽ tiến hành điều tra ngay lập tức!”
“Đừng để chú phải xuống và dạy cho cháu một bài học đấy!”
Khi đã mắng mỏ chán chê Công Chúa, người đàn ông lập tức dập máy. Hiệp hội Chống quỷ gần đây liên tiếp nhận thất bại và nhuệ khí của các thành viên đang thấp trầm trọng. Vì vậy, mọi người luôn tìm cách để gây áp lực xuống những kẻ khác. Tuy nhiên, Sakurahime không coi đây là điều xấu. Mọi người phải cố gắng hết sức vì lũ quỷ sẽ không lúc nào ngơi nghỉ. Cô cần thêm thông tin về Onigumi càng nhanh càng tốt. Sakurahime đã thề trên cái chết của bố mẹ cô rằng sẽ tiêu diệt tất cả bè lũ ác ma này.
“Cha, mẹ, chứng kiến con quét sạch Onigumi nhé.”
Ngực người thiếu nữ sáng lấp lánh khi cô nhìn ngắm thành phố. Thứ phát ra ánh sáng đó chính là Thánh tích. Chiếm Kiếm Công Chúa nhất định sẽ trở thành lá chắn mạnh nhất để bảo vệ Nhật Bản.
Đêm nay trăng tròn vành vạch, đẹp mộng mị. Từng cơn gió hàn khẽ thổi qua tán các cây khô khốc. Trên vỉa hè một con đường, một người phụ nữ đang trở về nhà cùng con gái mình.
“Minori, mẹ đã nấu cơm tối rồi đấy. Hôm nay chúng ta sẽ ăn món thịt ham-bơ-gơ con thích.”
“Yay~! Con yêu mẹ lắm!”
Với nụ cười hiền hậu, Houjo Yukiko, bà nội trợ 35 tuổi, xoa đầu con gái mình. Gia đình chị sống ở khu vực quanh đây. Chị được đánh giá là một người phụ nữ nhu mì, đáng tin cậy. Chồng chị là người kiếm tiền chính cho gia đình, vì thế chị có thể toàn tâm chăm sóc cho đứa con gái bé bỏng Minori của mình. Yukiko sở hữu mái tóc màu hạt dẻ. Do thời tiết đã bắt đầu lạnh, chị diện lên mình áo choàng hai lớp và váy kẻ caro. Tuy nhiên, chiếc áo chẳng thể che giấu nổi bộ ngực D-cup của Yukiko. Chúng thi nhau nảy tưng tửng mỗi khi chị bước và thở. Mông của chị khá nở nang, đủ để thu hút ánh nhìn của mấy gã đàn ông cùng tuổi. Sau khi sinh con, bụng của Yukiko không còn giữ được sức căng như xưa và bắt đầu chảy xệ. Một chiếc bụng và eo đặc trưng của những milf (mother i love to fuck, những bà mẹ đáng địt)
Đi cùng Yukiko là cô bé ngây thơ Minori với mái tóc dài ngang vai. Đang trong tuổi mới lớn, vừa học xong lớp năm, bộ ngực và mông của con bé vẫn còn chưa phát triển và tâm hồn nó vẫn chưa bị vẩn đục bởi thế giới người lớn. Rõ ràng Yukiko đã nuôi dạy cho nó rất chu đáo.
Tuy nhiên, khi cả hai đang rảo bước, một bóng đen bỗng tiếp cận.
“Kukuku....ta thích chứng kiến gái ngoan bị tra tấn, vậy thì….khè khè, ta có thể ngửi thấy mùi của chúng rồi. Thứ năng lượng tiêu cực từ phụ nữ là số zách. Đêm nay sẽ vui lắm đây!”
Nhe chiếc răng nhọn hoắt của mình, Onigumo nhảy từ trên cao xuống trước mặt hai mẹ con.
“Kyaaaaaaaaaaaa!” Yukiko và Moniro thất thanh.
“Úi, bé mồm nào! Nếu không ta sẽ buộc phải giết ai đó đấy, hiểu chứ?”
“Ee…”
“Ya...”
Dùng tơ nhện để bịt miệng hai người, Onigumo nhanh chóng cắp lấy họ và bay lên trời. Nhảy nhót qua các tòa nhà, hắn nhanh chóng đưa con mồi đi thật xa, tới khu nhà bỏ hoang.
Đây là nơi trú ẩn ưa thích của quỷ. Không thể làm gì hơn, Yukiko và Minori run rẩy vì sợ hãi. Họ vẫn chưa thể tin rằng trên đời có quỷ dữ và bản thân đang bị bắt cóc như vậy.
Đặt hai người xuống đất, Onigumo tháo tơ nhện trên mồm Yukiko ra.
“Này, bà nội trợ, mi có hiểu chuyện gì đang xảy ra không? Mi biết ta là gì chứ? Quỷ, quỷ đấy. Thứ mà mi hay kể cho con cháu để hù dọa chúng mỗi khi chúng không nghe lời đó.”
“D-dừng lại đi! Đừng động vào Minori! Nó chỉ là một đứa trẻ thôi!”
“Và tại sao ta phải nghe lời mi? Thôi thôi...đến giờ ăn rồi!”
“ĐỪNG! Để con tôi yên! Tôi...tôi sẽ làm bất cứ thứ gì ông muốn!”
“Ồ...bất cứ thứ gì?”
“Đ-đúng. Bất cứ thứ gì! Ông hãy nói đi!”
“Kukuu….tình mẹ thật đẹp đẽ làm sao. Kufufufufufu...vậy thì, chi bằng hãy chơi một trò chơi với ta nhé. Nếu mi thắng, ta sẽ để hai người đi. Nếu không, kukukukuku…”
“Trò...chơi? Trò chơi gì?”
“Về việc đó...hừmmm...trước hết, hãy cởi truồng đi!”
“Kyaaaahhhhh!”
“Mẹ!”
“Này, này...la phát nữa là tao xiên mày đấy. Còn mi, nếu mi không lột hết quần áo thì…”
“Điều đó...điều đó…”
“Hầy, nếu mi từ chối cũng không sao cả. Ta đoán vị của trẻ con sẽ rất ngon…”
“Tôi, tôi làm! Tôi sẽ cởi! Tôi sẽ cởi!”
“Tốt lắm, ta sẽ quay mặt đi và khi ta trở lại, mi sẽ trần truồng như nhộng, được không?”
“Vâng…”
Yukiko chần chừ, nhưng nhanh chóng tụt váy xuống bằng chính tay mình. Sau đó, lần lượt áo choàng, áo trong và áo lót ngực lần lượt được gỡ khỏi cơ thể của chị. Cuối cùng, chiếc quần lót trắng ngay ngắn đặt trên đống quần áo dưới mặt đất. Trần truồng dưới trời đông, cơ thể Yukiko lẩy bẩy. Bộ ngực D-cup lủng lẳng nặng nề trên ngực và cặp mông cứ thế chĩa ra trong khi lớp lông mu tuyệt vọng che đậy phần nhạy cảm nhất của chị. Một thứ mùi quyến rũ đang tỏa ra từ người đàn bà này.
“Đ-được chưa hả ông quỷ?”
“Mẹ, mẹ có ổn không?”
“Đừng lo Minori. Mẹ sẽ cứu cả hai ra. Hãy đứng im ở đấy con nhé?”
“V-vâng…”
Yukiko nhìn con gái mình, thâm tâm hoảng sợ về thứ “trò chơi” sắp diễn ra. Thật không thể tưởng tượng được nếu chị thất bại, số phận Minori bé bỏng sẽ ra sao. Vì vậy, bằng mọi giá, chị phải lấy hết can đảm về chiến thắng Onigumo.
“Tôi đã cởi hết rồi.”
“Thế ư? Giờ hãy đứng yên nhé. Ta sẽ thay đổi cơ thể mi.”
“Eh? C-cơ thể tôi? Cái gì cơ?”
Trước khi Yukiko kịp hiểu ra vấn đề, Onigumo đã phụt từ mồm ra một sợi chỉ chứa ma thuật, nhắm vào háng chị ta. Sau khi trúng đích, sợi chỉ nhanh chóng xuyên qua da và làm vùng cơ thể đó bắt đầu biến dạng. Chưa đầy một phút, háng Yukiko đã chồi ra bộ phận sinh dục đàn ông: con cu mềm nhũn và hai viên bi treo ngay trước âm đạo bà nội trợ xấu số.
“Khônggggggggggg! C-cái gì đây?”
“Sao? Cặc đấy. Đừng nói là mi chưa nhìn thấy cặc bao giờ nhé?”
“K-không phải! Nhưng tại sao nó lại ở trên cơ thể tôi!?”
“Đó là điều cần thiết để phục vụ trò chơi. Ta đã thâm nhập vào ký ức của mi để tái tạo y hệt con cặc của thằng chồng mi. Tuyệt đúng không? Sức mạnh hiếm của quỷ nhện đấy?”
“Của...anh yêu...màu này, dáng này…”
“Đến lúc giải thích luật chơi rồi. Lắng nghe cho kĩ này.”
“V-vâng!”
“Tên của nó là ‘Nhắm mắt bắn tinh’. Phía trước mi 1 mét có đặt một cái xô. Để chiến thắng, hãy ‘nạp đạn’ và nhắm sao cho tinh trùng trúng cái xô này là được. Nhưng để tăng độ thú vị, mi sẽ bị bịt mắt khi chơi.”
Onigumo nhanh chóng kết tơ thành dải băng dài rồi buộc quanh đầu Yukiko. Sợi tơ được đan cực kì tỉ mỉ, đảm bảo rằng không một tia sáng nào có thể lọt qua.
“K-không thể nào! Làm sao tôi có thể ‘bắn trúng’ được?”
“Con nhãi kia có thể giúp mi định hướng.”
“Minori? Ông đừng để nó vào chuyện này!”
“Không nói nhiều. Mi có ba cơ hội. Giờ thì, bắt đầu trò chơi!”
“Đợi, đợi đã…”
Chẳng thèm đoái hoài tới lời của Yukiko, Onigumo hí hửng đặt chiếc xô xuống đất.
“Nếu muốn cứu đứa con yêu quý kia, đừng chần chừ nữa!”
“Ahhhh..”
Nước mắt đã chảy trên má, nhưng Yukiko vẫn đứng vững. Chị đã từng cầm dương vật rồi, thậm chí là sục chúng vào mồm. Nhưng xuất tinh thì chắc chắn chưa bao giờ. Yukiko chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.
Sau một hồi, chị quyết định nâng nó lên bằng tay. Thời gian không cho phép chị do dự.
“Mi...Minori, mẹ cần đặt cái chất trắng trắng vào trong xô, con giúp mẹ định vị nó nhé? L-làm ơn.”
“Con hiểu...mẹ có thể làm được mà!”
“Gái ngoan của mẹ. Chúng ta sẽ về nhà sớm thôi!”
Nhờ vào hướng dẫn của Minori, Yukiko đã quay đúng về phía cái xô. Nếu may mắn, chị ta hoàn toàn có thể bắn trúng ngay phát đầu. Suy nghĩ tích cực này làm tâm trạng người nội trợ bỗng bớt hoảng loạn hơn.
“Ah...đây là cách...đàn ông thủ dâm…?”
Dùng ngón cái và ngón trỏ để tạo lỗ, Yukiko đút cu mình xuyên qua nó. Tuy nhiên, do thiếu kinh nghiệm, con cu chẳng có phản ứng gì hết. Lại thêm yếu tố gió rét, chị ta loay hoay mãi mà không thể cửng lên được. Thấy vậy, Onigumo cất lời động viên từ bên ngoài.
“Này, này, xuất tinh nhanh lên! Mi không muốn làm ta giận đúng chứ? Mi biết ta sẽ làm gì nếu buồn chán đúng không?”
“Tôi...đang cố...nhưng…”
“Hầy. Được rồi. Bây giờ nghe ta hỏi này, mi và thằng chồng hay làm tình như thế nào?”
“C-cái đó…”
“Trả lời nhanh!”
“T-tôi...lúc đầu sẽ hôn anh ấy...rồi anh ấy mát xa ngực tôi bằng tay và mồm...sau đó…”
“Sau đó?”
“Chỗ ấy của tôi….âm đạo...anh ấy dùng tay để móc nó. Ngón tay to bự, làm tôi hưng phấn…”
“Sau đó mi có thổi kèn cho hắn không?”
“C-có...tôi làm...trò đó. Để anh ấy cứng lên. Tôi bôi trơn bằng nước bọt, rồi dùng lưỡi để làm anh ấy sướng. Tôi cũng liếm hai viên...bi của anh ấy nữa.”
“Tốt thế còn gì. Ta ghen tị với hắn đấy. Giờ thì, nhìn lại con cặc của mi đi.”
“Ah...♥”
“Không cần cám ơn.”
Ngạc nhiên thay, con cu của Yukiko đã hoàn toàn căng cứng. Dáng của nó như củ khoai, đầu rùa lòi hết ra ngoài da. Chỉ dài khoảng 14cm nhưng con cu này khá gân guốc và có vẻ sắp xuất tinh sớm. Yukiko cần báo cho Minori biết để con bé chỉ chỗ chiếc xô, tuy nhiên chị không thể ngừng quay tay.
Shukoshuko♥ Koshu♥ Koshuuuuu♥
“Ah ♥ Yah ♥ Mình cần phải dừng lại ♥ Có gì đó đang thoát ra ♥”
Byupyuuuuu♥ Bupyuruuuuu♥ Puchuryu♥
Con cu yếu ớt nhả ra đống tinh trùng cỏn con. Chúng rơi lẹt đẹt từ chân người đàn bà nội trợ cho đến sát chiếc xô.
“Sao...sao rồi Minori? Mẹ bắn trúng chứ?” Yukiko hỏi.
“Mẹ...hơi lệch một chút về bên phải...cố lên mẹ.”
“Bên này?”
“Không mẹ hơi quá rồi…”
“Đây ư?”
“Sang trái xíu xíu thôi…”
Nghe lời Minori, bà nội trợ futanari Houjo Yukiko cẩn thận điều chỉnh dương vật mình vào hướng hoàn hảo. Nhìn bên ngoài, chị giữ một thái độ bình tĩnh, tự nhiên. Tuy nhiên, tâm trí chị lúc này tràn ngập nỗi xấu hổ. Yukiko vừa thủ dâm bằng dương vật trước mặt đứa con gái mười tuổi của mình. Chẳng thứ gì có thể tệ hơn thế.
(Minori...thấy mình xuất tinh...thật nhục nhã làm sao...mình không xứng đáng làm mẹ nữa rồi!”)
Dẫu vậy, Yukiko vẫn phải tiếp tục quay tay. Cơn sung sướng vừa nãy chưa kịp nguội, chị đã bắt đầu xoa con cu của mình với nhiệt huyết mạnh mẽ.
Koshu♥ Koshukoshu♥ Rikoshu…♥ Koshukoshukoshuuu♥
Nắm được chút kinh nghiệm từ lần thủ dâm đầu tiên, chị nhanh chóng căng cứng trở lại. Một cơn nhói tê tê như điện chạy dọc thân con cu, kích thích từng thớ cơ và mạch máu. Yukiko bắt đầu muốn xuất tinh rồi. Nếu có thể, chị muốn được lặng lẽ lên đỉnh thật nhanh rồi kết thúc cơn ác mộng này.
Tuy nhiên, Onigumo không cho phép điều đó. Hắn yêu cầu chị phải sử dụng những từ ngữ tục tĩu khi đang quay tay và uốn éo cơ thể nhiều hơn nữa. Nói chung, bà nội trợ buộc phải trở thành bà chó cái nứng cặc.
Không thể phản kháng, Yukiko bắt đầu dùng tay còn lại mát-xa ngực, banh chân rộng ra và ngoe nguẩy cái đít to bự của mình. Chị trông như loại gái nhảy rẻ tiền ta hay thấy ở vũ trường vậy.
“Hnn...♥ Onigumo-sama ♥ Xin hãy thưởng thức vũ điệu thủ dâm của bà nội trợ dơ bẩn Houjo Yukiko ♥ Ahhhnnn...♥ Ngài hãy ngắm hai chiếc vú to bự và cái đít trần trụi của mụ già này đi ♥ ♥ nnn… ♥ Sướng quá….♥”
“Hahaha! Con chó cái này nứng quá rồi! Tuyệt lắm! Tinh thần phải thế chứ! Tiếp đi!”
“Yeesh ♥ Xóc lọ bằng cặc futa sướng quá ♥ Fuahhhh...♥ Bắn tinh làm đầu tôi trống rỗng ♥ Cặc là nhất ♥ Hnnnng...♥”
“Đúng vậy. Đó là cảm giác của chồng mi mỗi khi địt mi đó. Lần sau mà hai người làm tình, thử rủ thêm người nhé? Gọi cho lão hàng xóm chẳng hạn. Hay là tổ chức một show diễn thủ dâm trước toàn khu phố? Kukuku…suốt phần đời còn lại, mi sẽ không thể quên được cảm giác lên đỉnh của đàn ông.”
“Hyaaa ♥ Đừng nói những thứ tục tĩu như vậy ♥ Chỉ cần nghĩ thôi cũng làm lồn tôi ướt đẫm rồi ♥ Con cặc đã thèm chảy dãi hết ra đây này ♥”
“Kukukuku...vậy mi đang nghĩ gì?”
“Hahhhh...♥ Trong sân sau nhà tôi...♥ Có hai người...♥ Đồng nghiệp của tôi và mẹ của bạn Minori...♥ Hai người phụ nữ đó sẽ bị tôi và chồng dùng cặc để địt ♥ Yahh ♥ Chúng tôi sẽ thi xem ai có thể trụ được lâu hơn ♥ Kẻ thua sẽ bị bắt nạt và chịu trừng phạt bởi kẻ còn lại ♥”
“Trừng phạt kiểu gì?”
“Khi...khi đó, con cặc của kẻ thua sẽ bị gọi là vô dụng, yếu đuối, thất bại của tạo hóa,...Nó sẽ bị đấm và tát liên tục bởi kẻ thắng ♥ Sau đó, vì khoái cảm đến từ nỗi đau, con cặc sẽ xuất tinh ♥ Hahhhnn...♥ Tôi muốn tất cả mọi người sỉ nhục mình và coi tôi như rác rưởi ♥”
“Hay đó! Nghĩ ra mấy thứ kinh tởm như vậy, thật không thể hiểu nổi cái gì trong đầu mụ già này nữa. Tội nghiệp lão chồng! Mụ không nghĩ mụ là một con đĩ thần kinh ư?”
“Có chứ ♥ Có chứ ♥ Tôi luôn muốn dùng sữa cặc để pha chế thành đồ uống ♥ Con đĩ này đang rất nứng rồi, tôi có thể xuất đầy cái xô kia mất ♥ Một xô tinh trùng ♥ Hahhhhhhhhh...♥ Tôi là loại rác rưởi có thể vừa uống tinh từ xô vừa cười ♥ Hnn...♥ Fuahhh...♥”
“Kukuku...tệ hơn cả rác ý chứ. Càng nói mấy thứ dở hơi như vậy, cặc mi càng cứng hơn. Quá biến thái! Giờ thì nhanh chóng xuất tinh đi!”
“Fuahh ♥ Ngay đây ngay đây ♥ Sữa cặc tuyệt hảo thơm ngon trứ danh của Yukiko đến đây ♥ uhhhhhhhhhhhhhhhhhhh ♥ Ahhhhhhhhhhhh ♥ Hannnnnnnnnnnaaannnnnn ♥ Cái xô ♥ Tôi phải cho nó vào cái xôôôô ♥♥♥”
Bububupyuuuuuuuuuu♥ Bupyuuuuruuuchuuuuuuu♥ Puchuruuu♥ Bupyuuuuuuu♥ Bupyuuuuuuuruuuuuu♥
Bà nội trợ khổ dâm futa khai hỏa nòng súng của mình. Gồng cơ đít, híp cơ mông, một biển tinh trùng bắn lên phía trước.
Liệu nó có trúng đích không?
“Hahh ♥ Hahh♥ Hahh♥ T-thế nào rồi Minori?”
Yukiko hỏi con gái. Chắc chắn với lượng tinh như thế này, kiểu gì trong xô phải có vài giọt.
Phải không?
“k...không...mẹ ơi….”
“....”
“Mẹ bắn vào thành xô, nó không lọt một giọt nào vào trong…”
“Điều đó….không thể nào….”
Yukiko bàng hoàng trước kết quả vừa rồi.
(Chồng ơi...em xin lỗi…)
Dù ê chề nuối tiếc, âm đạo của chị vẫn ướt nhẹp. Yukiko không thể kiểm soát cơn nứng tình của mình. Cả cơ thể chị nóng bừng lên. Chị chỉ muốn người chồng yêu dấu của mình hiện ra trước mặt và địt chị.
Mặt khác, con cu futa đã quá mệt mỏi. Nó xìu xuống như nhành hoa héo tàn. Sau khi xuất tinh hai lần, cơ thể chị đã rã rời lắm rồi.
Yukiko chỉ còn một cơ hội cuối cùng.
“Xin ngài! Xin ngài cho tôi nghỉ một chút! Cái ấy...cái ấy của tôi vẫn chứa sẵn sàng!”
“Hả? Vậy mi không quan tâm tới con ranh kia nữa phải không?”
“Tha thứ cho tôi! Dù có xoa mạnh đến thế nào, nó vẫn không lên được!”
“Tsk….ta đoán phải tạo điều kiện vậy. Ta sẽ bơm cho mi tinh trùng của ta để xài, thế là tốt rồi nhé!”
“Eh?”
“Có hai cách để bơm thêm tinh. Dùng sợi tơ hoặc bơm trực tiếp vào lồn…ta muốn cách thứ hai.”
“Từ...chỗ ấy của tôi....Uhh...ông còn định hành hạ tôi đến bao giờ?”
“Tùy mi thôi.”
Lợi dụng điểm yếu của chị, Onigumo đưa ra lời đề nghị xảo trá. Bà nội trợ futanari biết rằng mình không có lựa chọn nào khác. Chị gật đầu và cúi người cầu xin.
“Tôi, tôi hiểu. Hãy chọc nó vào tôi! Xin ngài Onigumo, hãy xả tinh của ngài đi!”
“Heh, mi muốn ta xả bao nhiêu?”
“Tôi không quan tâm! Cứ xả đầy bình của ngài cũng được!”
“Vậy thì, ta tới đây!”
Onigumo phóng ra chiếc vòi từ phần dưới cơ thể thẳng vào âm đạo của Yukiko. Do đã ướt nhẹp từ trước, dương vật con quỷ tiến sâu vào bên trong một cách dễ dàng.
“Được rồi, bắt đầu dùng hông để phục vụ cặc ta đi!”
“C-cảm ơn ngài Onigumo rất nhiều! Cảm ơn ngài!”
Nhảy nhót trên con cặc khổng lồ, bà nội trợ cảm thấy cơ thể đang tận hưởng nó. Nước lồn bắn tung tóe bởi màn hiếp dâm thô bạo này.
Nhịp tim tăng, chim cun cút bắt đầu đi săn.
Guchuguchu♥ Byubuchu…♥ Munyuguchuuchuu♥
“Oh, hooooooooooooooooooooooooohhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh♥♥ Phê quá, phê quá, phê chết mấttttttttttttttt ♥♥ Ahhhhhhhhhhhhhhhhh♥♥♥♥♥♥”
“Tuyệt hơn thằng chồng mi chứ?”
“Đúnggggggggggggggggg ♥ Hyaaaaaaaaaaaa ♥♥♥ Quá đúng ♥ so với con cu này là một trời một vựccccccccccặccccccccc♥♥♥♥♥♥♥♥♥”
Lồn Yukiko giãn rộng như lỗ cống. Thậm chí có thể thấy hình dáng dương vật Onigumo nổi trên bụng chị. Bà nội trợ đã hoàn toàn quên mất về Minori. Chị chỉ muốn về nhà thật nhanh, phóng tinh đầy bồn tắm và ngâm mình trong đấy. Chiếc dương vật này to như nón giao thông ta thường thấy trên đường, giã vào lồn chị như giã gạo.
Bất chấp việc là một phụ nữ ba mươi lăm tuổi đoan trang hiền hậu, Yukiko đang gào rú điên loạn như động vật chỉ vì bị hiếp dâm.
Jyushuko♥ Kojyuu♥ Kojyuujyuujyuu…♥ Jyujyupoo♥
“Ahhhh...♥ Hai hòn dái đang trương lên ♥ Nó sắp vỡ rồi ♥ Cặc tôi cứng quá ♥ Ohhhhhhhh ♥ Ngài Onigumo thật tuyệt vời ♥♥♥”
“Kuku….Đừng hao phí sữa cặc ta ban cho. Hãy nhắm thật chuẩn nhé!”
“Vânggggggggg ♥ Cảm ơn ngài ♥ Tôi chắc chắn sẽ bắn trúng bằng con cặc yếu đuối của chồng mình ♥ Xạ thủ Yukiko xuất chiêuuuuuuuuuuuuuuuu ♥♥♥”
“Tốt lắm. Tuy nhiên, có phải mi đang tận hưởng quá mức không? Mi đã quên con nhóc kia rồi à? Minori vẫn đang quan sát mi đó.”
“eh?”
Hình ảnh đứa con mười tuổi hiện lên trong đầu Yukiko. Chị không thể thấy nó do bị bịt mắt, nhưng quả thật con bé đã ngồi im lặng suốt quãng thời gian qua, chứng kiến mẹ mình trở nên dơ bẩn. Đánh mông, ưỡn ngực, sỉ nhục chồng, khẩu dâm...Onigumo đã sử dụng Minori như phương pháp để thổi bay lý trí bà nội trợ.
“Này nhóc, cổ vũ mẹ mày khi mụ chuẩn bị xuất tinh đi.”
“mẹ...MẸ! Mẹ có thể làm được mà!”
Lời động viên của đứa con yêu dấu thực chất chỉ càng làm Yukiko thêm xấu hổ và nhục nhã hơn. Chị biết rằng ngay cả khi hai mẹ con chiến thắng, cuộc sống của chị sẽ vĩnh viễn thay đổi.
“Khôngggggggggggggggggg ♥ Minori, hãy nghe mẹ ahhhhhhhhhhh ♥ Mẹ con không phải là phòooooooo.”
“Mi còn bao biện gì nữa ♥ Vung vẩy chim khắp nơi, không phải con điếm biến thái thì là gì?”
“Khônggg ♥ Ahn ♥ Không ♥ Uhhnnnn ♥ Dừng lại ♥ Đừng thúc nữa ♥ Chim tôi ♥ Chim tôi ♥ Tôi không thể ngăn nó lại ♥ Nó phê ê ê ê ê quá ♥♥♥♥”
“Minori nhớ giúp mẹ định hướng nha mày!”
“Fuhiiiiiiiiiiiiiiiiiii ♥ Ahhh ♥ Ra rồi ♥ Ra rồiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii ♥ Uuuuuuuuuuuuu♥ Tinh trùng khổ dâm của Yukiko phun tràooooooo ♥♥♥♥”
Bà nội trợ trợn ngược mắt lên khi đang nhảy vũ điệu dương vật. Toàn thân chị đầm đìa mồ hôi, hơi nóng tỏa ra hồng hộc.
Cứ thế, Yukiko lên đỉnh, nhưng vẫn đủ một chút lý trí để nhắm vào hướng chiếc xô.
Bupyuuuuuuuuuuuuuu♥ Byupyuuuchuuuuuuuuuuuu♥ Buchuuruuuuu♥ Bupyuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu♥ Bupyuuuuuuuuuuuuuuuuuuu♥ Bububyuuuuuuuuuuuuuuu♥ Bubububyuuuuuuuuuuuuuchuuuuuuu♥ Puchuuuuuuruuuu…♥ Bupyuuuuuuuu♥ Bupyuuuuruuuuuuuuuu♥
“Oh, ohhhhhhhhhhhhhhhhhh ♥ Mẹ xin nhỗi Minori ♥ Mịe xin nhỗi vì đã là một con mụ già biến thái ♥ Nhưng nó phê lắmmmmmmmm ♥ Súng phun nước của mẹ bắn pew pew ♥♥ Con đĩ già này yêu xuất tinhhhhhhhhhh ♥♥♥”
Yukiko trông như lính cứu hỏa đang dập lửa, chỉ khác là thay vì vòi chữa cháy, chị đang dùng cu để phun tinh trùng khắp nơi. Chắc chắn, chắc chắn lần này sẽ trúng. Chị đã nhắm đúng hướng, đã dùng hết sức mình để bắn tinh, không lý nào lại không có nổi một giọt rơi vào bên trong.
Tuy nhiên….
“Mẹ….trượt rồi…”
“Uh ♥ ummm...HẢ?”
“Vâng ạ.”
“Tại sao? Mẹ đã bắn mạnh lắm rồi cơ mà?”
“Chính xác. Ngươi đã phun quá mạnh, thế nên tinh trùng bay vượt lên trên cái xô. Đáng tiếc đáng tiếc...Kukuku”
“Ông...ông nói dối…”
Mọi thứ đúng y như kế hoạch của Onigumo. Hắn thừa biết với lượng tinh trùng dồi dào mình cung cấp, cộng thêm khoái lạc điên cuồng của Yukiko, chị chắc chắn sẽ bắn quá tay, hay chính xác hơn là quá “chim”.
“Có vẻ ta là người thắng cuộc rồi. Vậy thì, giờ ăn đã tới. Đừng trách ta nhé mẹ Yukiko ♥ Kukuhahahahahahaha!!”
“C-chờ đã! Xin hãy cho tôi một cơ hội nữa! Tôi sẽ bắn tinh bao nhiêu lần ông muốn cũng được! Tôi sẽ làm mọi thứ!!”
“Không~ ♥ Ta là kẻ giữ lời hứa. Tới giờ ăn là tới giờ ăn ~♥”
“Minorrrrrrrrrrrrrrriiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!”
Mặc kệ tiếng hét của người mẹ, lão nhện quỷ tiến tới Minori. Con quái vật mở mồm ra thật rộng để ngoạm lấy con bé. Yukiko chìm trong tận cùng tuyệt vọng.
Đây là cách thành viên của Onigumi sinh sống. Chúng khai thác năng lượng tiêu cực của con người.
Tuy nhiên, bọn quỷ còn nhớ hay đã quên, thế giới vẫn còn có thế lực chống lại chúng. Nơi nào có con người, nơi đó có trái tim công lý luôn rực cháy.
“Dừng lại! Tránh xa ra khỏi đứa bé ấy!”
Học sinh năm nhất trường Iwato, Ryohei lấy hết can đảm để hét lên. Sau khi mua sắm ở cửa hàng tiện lợi về, cậu ta tình cờ bắt gặp tình cảnh quái dị này. Với người chính trực như Ryohei, không đời nào cậu sẽ bỏ mặc hai mẹ con Yukiko. Chân cậu run rẩy và hàm răng đánh lập cập, nhưng đôi mắt cậu vẫn nhìn thẳng vào Onigumo. Cậu biết rằng mình là đứa trẻ yếu đuối, nhưng lòng dũng cảm thì cậu có thừa. Đây là điểm đáng quý nhất của Ryohei.
“Đ-đừng bắt tôi phải nói lại! Tránh xa em ấy ra! Có giỏi thì đánh nhau với tôi này!”
“Hả? Sao có kẻ lại bước vào đây được? Hmmm, chết, ta quên dựng kết giới rồi...À không phải...ngươi, ngươi có thể nghe và thấy ta đúng không? Chắc hẳn ngươi là kẻ sở hữu năng lực tâm linh tiềm ẩn rồi? Tsk, phiền quá…”
“Cút đi!”
“Hầy, có lẽ ta sẽ giết ngươi trước vậy. Ta ghét những kẻ thích thể hiện lắm.”
“...”
Bỏ Minori xuống, Onigumo duỗi hết tám chiếc chân của mình ra để lao tới Ryohei. Sức mạnh của lão vượt xa những sinh vật bình thường. Nếu hắn tấn công, chỉ một cú quật nhẹ thôi là đã đủ để Ryohei nát nhừ xương rồi.
Tuy nhiên, ngay lúc đấy, một người con gái lạ mặt bỗng xuất hiện. Cô nắm lấy hai chân sau của con nhện và kéo ngược nó lại, hất vào tường. Động tác hết sức dứt khoát làm Onigumo không kịp phản ứng.
Đồng minh của công lý đã tới rồi.
“C-chuyện gì đang xảy ra thế này? Đây, Công Chúa ư? Khốn khiếp!!”
“Đừng có ngạc nhiên thế chứ Onigumo. Tối nay chúng ta sẽ kết thúc tất cả. Lên nào, Thánh Tích!!!”
Cô gái đó, không ai khác ngoài Tatemiya Ryuka, Chiến Kiếm Công Chúa. Viên Thánh ngọc trên ngực cô bắt đầu tỏa sáng rực rỡ. Bộ đồng phục học sinh cô đang mặc bỗng biến đổi thành bộ giáp kiếm sĩ oai hùng. Đôi mắt cô đỏ rực năng lượng chiến đấu và cả cơ thể tỏa ra sát khí khủng khiếp khi cô lấy ra thanh Zanbagiri của mình.
“Ngươi đã hoành hành đủ rồi! Enma-sama sẽ chấp nhận sinh mệnh của ngươi! Để bảo vệ nhân loại, Thánh Giáp! Để diệt trừ ác quỷ, Thánh Kiếm! Hãy xem đây, Chiến Kiếm Công Chúa Sakurahime xuất chiêu!!!”
Toàn bộ kế hoạch của Onigumo bỗng chốc bị phá sạch. Nhưng cho dù thế, con quỷ vẫn không chịu khuất phục. Hắn giơ những chiếc móng tay nhọn hoắt dài như mũi liềm của mình ra để tấn công. Là một thành viên cấp cao của Onigumi, hắn tự tin về năng lực của bản thân. Tuy nhiên, sai lầm lớn nhất của Onigumo là đánh giá thấp sức mạnh của Sakurahime.
“Hehe! Mi dám chống lại một trong Bát Đại Quỷ ư! Công Chúa hay Hoàng Hậu gì tao cũng làm gỏi hết!!!”
“Cẩn thận lời nói, con quỷ ngu ngốc!”
Sakurahime phang thanh thần kiếm khổng lồ của mình vào chân Onigumo. Trận chiến diễn ra hết sức ác liệt. Hai bên trao đổi chiêu thức với tốc độ chóng mặt. Có vẻ như cô đang nắm quyền kiểm soát. Các đôi chân nhện liên tiếp bị chặt đứt, máu xanh bắn tung tóe khắp nơi.
“Gyaaaaaaaaaaaaaaaaaa! Chân taooooooooooooo!”
“Thảm hại. Ngươi dám gọi mình là Bát Đại Quỷ ư?”
“Con phò nàyyyyyyyyyyyyyy! Ta sẽ ăn thịt mi! Mi chẳng là cái thá gì hết!:
Gakin gakeeeen gakiiiiiiiin!
Sakurahime khiêu vũ trong đêm. Một chiếc chân nữa lại lìa đời.
“Cứ như đang bắt nạt trẻ em vậy,...nhìn đi, ngươi chỉ còn ba cái chân thôi. Ngươi thực sự muốn trở thành con lật đật nữa ư?”
“Gaaaaaaaaaaaaaaah! Mẹ kiếp! Đây không phải lần cuối ta gặp nhau đâu! Nhớ đấy con khốn!”
Onigumo buông lời đe dọa trước khi nhảy lên trời và chuẩn bị rút lui. Tuy nhiên, Sakurahime không hề có ý định buông thả. Cô lập tức bám theo con nhện với tốc độ đáng sợ. Đến lúc Onigumi kịp nhận ra, mọi thứ đã quá muộn.
“Lần sau? Nơi tiếp theo mi sẽ đến là địa ngục đấy tên khốn!”
“Chờ đã! Chờ đã! Thả ta ra, ta có nhiều vàng bạc lắm! Muốn bao nhiêu ta cũng cho! Đừng giết ta! Ta không muốn chết đâu, đừnggggg!”
“Câm mồm!”
“Hyaaaaaaaaaa! Không thể nào! Một con nhãi ranh không thể giết được Bát Đại Quỷ, khôngggggggggggggggg!”
“Bí Kỹ Kết Liễu: Quang Hắc Kiếm!”
Đứng trước ánh trăng, thanh katana tỏa sáng chói lòa. Mỗi khi nó di chuyển đều để lại dư ảnh mờ mờ ảo ảo, huyền diệu vô cùng.
Nhưng ngay khi lưỡi kiếm chỉ cách cổ con quỷ vào milimét, linh hồn hắc ám của hắn bỗng biến mất.
Đắc thắng, Sakurahime nhảy xuống đất, bước tới Yukiko và Minori. Gỡ miếng bịt mắt ra, cô thủ thỉ vào tai bà mẹ.
“Những gì xảy ra tối nay chỉ là giấc mơ. Khi thức dậy, cô sẽ quên sạch!”
“Eh, cháu là ai…”
“Chị gái ơi…”
Cả hai mẹ con bỗng ngất lịm đi trước khi có thể nói hết câu.
Đây là kỹ năng của Thánh Tích. Nó cho phép thanh tẩy cơ thể và chỉnh sửa tâm trí.
Sakurahime sau đó tiến tới Ryohei. Cô muốn trách cậu thật ngu ngốc khi đối mặt với Onigumo một mình. Cậu ta không hiểu rằng mình vừa thoát chết trong gang tấc.
Tuy nhiên, khi mở mồm ra, cô không nỡ cất những lời như vậy.
“Ryohei! Anh làm gì ở đây?”
“Eh,...việc đó…em...em có phải là Tatemiya?”
“K-khôn...cái này….”
“Cảm ơn em đã cứu anh! Em tuyệt thật đấy Tatemiya! Em chính là người mà báo chí nhắc đến đúng không, đồng minh số một của công lý?”
“Um….”
“Về nhà anh đi, anh muốn nghe tất cả!”
“Ah...không được! Hãy ngủ một chút nhé!”
Sakurahime buộc phải gây mê Ryohei. Cậu nhanh chóng đổ gục xuống, nhở nhẹ nhàng. Sau đó, cô liên lạc với Hiệp hội Chống quỷ để cử người tới giải quyết nạn nhân. Các nhân viên ở Hiệp hội sẽ giải quyết mọi vấn đề sau này.
Chiến Kiếm Công Chúa vội vã trở về nhà. Ngày mai cô còn phải tới trường.
(Ryohei....anh chẳng thay đổi gì cả...vẫn là chàng trai nhân hậu như trong ký ức của em.)
Sakurahime bước đi trong cơn rung động của trái tim. Bao nhiêu năm đã trôi qua nhưng tình cảm cô dành cho cậu vẫn không đổi. Tuy nhiên, cô chẳng thể biết rằng cuộc tái ngộ này sẽ là khởi đầu cho một định mệnh tàn nhẫn.