Kim Lăng Quốc tức giận đến nỗi toàn thân run rẩy, sắc mặt tái nhợt. Nếu như không phải là lão ta lớn tuổi rồi thì chỉ e thật sự sẽ lôi Trương Trần ra đánh cho một trận rồi.
Sỉ nhục quốc gia trước mặt lão ta, lời nói ngang ngược coi thường Hàn Bổng của họ, còn dám nói đông y là bọn họ ăn cắp bản quyền, đúng là nực cười.
Có ai mà không biết trà đạo, y thuật, chế tạo gốm sứ và một số di sản văn hóa phi vật thể đều xuất phát từ Hàn Bổng của họ, họ sẽ đăng ký bản quyền và gắn thương hiệu vào.
“Mặc dù tôi có danh xưng Quỷ Thủ nhưng tôi không phải là người mạnh nhất trong Hàn y, lời nói này của anh cũng quá rồi. Nếu anh đã nói thế thì chuyện này cũng coi như xong, nhưng tôi tin rằng anh sẽ hối hận”.
“Ha ha, các người đi cẩn thận, tôi không tiễn”, Trương Trần thản nhiên nhún nhún vai. Thật ra anh vẫn còn một câu chưa nói, đó là anh cũng không phải là người mạnh nhất của Long Quốc.
Lúc đóng cửa lại, Trương Trần vẫn chưa ngồi nóng mông thì tiếng gõ cửa lại vang lên. Sau khi nhìn thấy người đứng ở cửa thì hai mắt Trương Trần nheo lại, hỏi có chút không vui: “Các người theo dõi tôi sao?”
Tiêu Lượng cười khổ lắc đầu, cung kính nói: “Cậu Trương! Tôi một lần nữa cảm thấy xin lỗi về chuyện hôm trước, quyết định của cậu thật sự vô cùng quan trọng, chúng tôi không thể không nắm rõ được”.
“Bây giờ thì yên tâm rồi chứ?”
“….. Cậu Trương! Tiêu Lượng tôi đúng là có mắt như mù, là tôi không đúng. Sau này bất cứ chuyện gì tôi có thể giúp thì cậu cứ lên tiếng, tôi sẽ từ từ bù đắp lại. Còn Long Quốc bù đắp cho cậu, tất cả đều ở đây”, Tiêu Lượng lấy văn bản từ trong túi tài liệu đưa cho Trương Trần, sau đó nói vài câu rồi rời đi.
Quay về biệt thự, Trương Trần nhìn chứng nhận đó mà có chút đờ đẫn. Đây là điều anh không thể ngờ đến được, giờ đây, anh lại có thêm một lợi thế nữa rồi.
Ánh nắng buổi chiều chiếu qua cửa sổ, Trương Trần nằm trên ghế sô pha bị ánh nắng chiếu vào có chút khó chịu, thỉnh thoảng anh lại duỗi eo một cái. Đúng là cuộc sống thần tiên mà, tất nhiên, nếu được ‘hợp phòng’ với bà xã thì còn gì thích bằng nữa.
Trong lúc Trương Trần nhếch môi lên ngâm nga bài nhạc thì tiếng mở khóa vang lên. Người ngó đầu vào là Trương Quốc Hồng, bà ta thấy Trương Trần an nhàn như vậy thì tức không để đâu hết.
“Cái đồ vô dụng này, còn biết phơi nắng nữa cơ à, phơi nữa là phơi chết luôn đấy”.
hàng khá nổi tiếng, những người đến đây đều khá giàu có.