Đừng thấy anh dễ tính, người khác đánh anh cũng không đánh lại mắng cũng không đáp trả, nhưng ba năm ở nhà họ Phương, ngoại trừ dập đầu lúc ông cụ Phương qua đời thì những lúc khác, kể cả Tết đến con cháu chúc Tết bà cụ Phương thì anh cũng không thi lễ, cùng lắm là khom người thôi.
Nhưng giờ đây bà ta lại muốn cướp đi chút tự trọng cuối cùng của Trương Trần.
Bà cụ Phương cũng không thúc giục mà yên lặng nhìn Phương Thủy Y. Bà ta rất hiểu mấy người này, nếu như Trương Trần có những biến hóa khiến bà ta trở tay không kịp, vậy thì Phương Thủy Y thì bà ta nắm chắc được, không thể có gì bất ngờ cả.
“Ha ha, chị Thủy Y à, xem ra chị vẫn bảo vệ tên vô dụng đó nhỉ. Nếu đã vậy, chi bằng chị quỳ gối dập đầu xin lỗi bà trước đi, chuyện sau đó thì tính sau”.
Phương Như cười hì hì nói nhưng ánh mắt thì vẫn kiểu bỡn cợt chứ không có chút tình thân nào.
“Ha ha! Tôi muốn nhìn xem ai dám bắt người phụ nữ của tôi quỳ, tôi sẽ đánh phế kẻ đó”, đột nhiên một giọng nói lạnh băng truyền đến. Còn mọi người trong nhà họ Phương khi nghe đến đây thì ánh mắt đều có chút phức tạp, bà cụ Phương thì với vẻ mặt phẫn nộ và oán hận.
Lời nói của Trương Trần vừa dứt thì tiếng bước chân vang lên. Chỉ thấy Trương Trần dẫn đầu, sau đó là bảy tám người theo sau đi vào trong phòng khách của nhà họ Phương.
“Trương Trần! Anh đến đây làm gì?”, Phương Thủy Y thấy run rẩy trong lòng, quay đầu nhìn về phía chồng mình. Lúc nhìn thấy phía sau Trương Trần là Triệu Chí Hào thì cô thở phào một cái. Xem ra Trương Trần vẫn chưa tận dụng hết chút ân tình của mình.
“Ủa?”, ánh mắt Trương Trần bỗng thấy khác lạ. Anh là bác sĩ đông y nên khả năng quan sát rất tốt. Lúc này anh nhìn ra Phương Thủy Y đã bị tát nên thần sắc lạnh lùng đi, tiếp đó lại nhẹ nhàng hỏi cô: “Ai đánh em, nói anh biết đi”.
“Tôi… Tôi không sao đâu”, Phương Thủy Y khẽ nói nhưng vì sự quan tâm của Trương Trần mà nỗi tủi thân uất ức trong lòng lập tức dâng lên, nước mắt cứ rơi lã chã xuống áo của Trương Trần.
Trương Trần vỗ nhẹ lên vai Phương Thủy Y an ủi cô, ánh mắt nhìn xung quanh rồi nhìn hết một lượt người nhà họ Phương. Ngoài bà cụ Phương thì không có ai dám nhìn thẳng vào anh. Kể cả bà cụ Phương lúc nhìn ánh mắt của Trương Trần thì cũng cảm thấy toàn thân lạnh buốt như bị một con mãnh thú nhắm trúng vậy.
“Ngoan! Không sao đâu, em về nhà trước đi, ở đây cứ giao cho anh xử lý”, Trương Trần vừa dứt lời thì lập tức có một người đứng ra đưa Phương Thủy Y về.
“Sao thế? Dám ra tay mà không dám nhận sao? Nếu vậy thì tôi sẽ coi như tất cả các vị đều làm nhé”, sau khi Phương Thủy Y rời đi thì giọng nói Trương Trần lại một lần nữa trầm xuống.
“Tôi… Là tôi đánh, chị ta bất kính với bà nội, vậy thì không đáng đánh sao?”, Phương Như ngẩng đầu lên nói với Trương Trần. Cô ta cảm thấy xấu hổ về việc ban nãy không dám nhìn thẳng vào mắt Trương Trần, đây chỉ là một thằng vô dụng thôi mà, có thể làm gì được chứ?
nói như vậy với bà ta.