Nhưng Vương Diễm cũng đã ngã ngồi một bên giống hệt đống bùn nhão từ nãy rồi, công ty của chồng bà ta không còn, cuộc sống giàu sang về sau cũng chấm dứt, không bao lâu nữa, đừng nói là Chanel, mà ngay cả hàng vỉa hè bà ta cũng sẽ không mua nổi nữa rồi!
“Hải Cương, cháu không quản lý công ty nào thì sợ cái gì, cứ ấn nghe đi!”, bà cụ Phương liên tiếp gặp phải đả kích, giờ phút này đã thấy cả người tê dại đi, bà ta lạnh lùng cất tiếng.
Phương Hải Cương gật đầu, ấn nút nhận cuộc gọi.
“A lô, cậu Phương đấy à, sao giờ cậu mới nghe chứ. Thôi được rồi, không nói chuyện này nữa, cậu mau chạy đi, có người báo cáo chỗ cậu tàng trữ ma túy, bây giờ cảnh sát đã tìm ra rồi, lát nữa họ lấy được chứng cứ là sẽ đi tìm cậu đấy!”
Lời nói trong điện thoại rõ ràng từng chữ, vang vọng khắp sảnh.
Phương Hải Cương cuống quýt lắc đầu: “Nói linh tinh, trước giờ tôi chưa bao giờ chạm vào thứ đồ kia!”
“Tôi tin cậu, nhưng cảnh sát người ta lại không tin. Đã tìm thấy ma túy ở chỗ của cậu, đấy chính là bằng chứng!”, đầu dây bên kia thở dài một tiếng: “Cậu Phương, tôi đi theo cậu bao nhiêu lâu nay như thế rồi, cậu nói thật đi, rốt cuộc cậu có lén lút hít hay không? Đây không phải chuyện đùa đâu, lát nữa người ta tới tìm cậu, nếu như lại kiểm tra ra được thứ gì đó trên người cậu thì cậu tiêu đời thật sự rồi đó…”
“Cút, cút hết, ngay cả ông cũng nói lung tung…”, Phương Hải Cương ném thẳng điện thoại xuống đất. Hắn nhìn về phía Phương Thiên Quang, rồi lại nhìn bà cụ Phương, quỳ sụp đầu gối xuống, sau đó bò lê bò càng về phía trước.
“Bà nội, bố, hai người cứu con với, con thật sự chưa từng chạm vào thứ đồ kia, mọi người tin con đi…”, Phương Hải Cương khóc lóc ỉ ôi, hắn không muốn ngồi tù đâu. Tàng trữ ma túy chính là trọng tội, sau khi vào tù hắn cũng chẳng biết sẽ phải chịu những gì, liệu có khi nào bị xử bắn hay không?
“Trương Trần, đây cũng là do mày giở trò?”, ánh mắt Phương Thiên Quang nhìn Trương Trần hệt như một con sói đói vậy, ông ta lao lên liều mạng, nhưng những người phía sau Trương Trần cũng không phải chỉ để trang trí, họ lập tức bước tới đạp bay Phương Thiên Quang ra.
Thấy bà cụ Phương im lặng mãi không nói gì, Phương Đại Vĩ chỉ cười khẽ một tiếng, lại lấy thêm một bức thư khác ra: “Bà cụ Phương, đây là lệnh truyền gọi của tòa án, tất nhiên, bà cũng có thể xé luôn nó!”