“Có chống đối hay không còn phải xem Mã Tam Phong ông nghĩ sao rồi!”, Triệu Chí Hào lạnh lùng đáp. Mặc dù nhà họ Triệu bị nhà họ Hạ ở thủ đô làm loạn một phen nhưng cũng không đến nỗi sợ nhà họ Mã. Vốn dĩ nhà họ Triệu là một trong những gia tộc có máu mặt, một nơi bé con con như này, ai cũng biết mặt nhau cả.
Người nhà họ Phương nghe thấy Triệu Chí Hào nói vậy thì có chút kinh ngạc, lẽ nào chỉ vì chút tình nghĩa mà Triệu CHí Hào ra mặt cho Trương Trần, chống đối với nhà họ Mã?
Cái này liệu có thua lỗ quá không?
“Tốt, rất tốt!”, Mã Tam Phong mỉm cười, sau đó không nói gì nữa, quay người về phía bà cụ Phương nói: “Bà nghĩ xong chưa? Còn về những chuyện khác bà không cần lo, Tam Phong này đã nói được là làm được!”
“Được!”, bà cụ Phương nghiến răng, nếu Trương Trần đã không biết cân nhắc, vậy thì để cho cậu ta chết luôn đi, kể cả có sự bảo vệ của Triệu Chí Hào, nhà họ Mã muốn giết một người cũng không có gì khó.
Bà cụ Phương lấy đơn thuốc ra, cẩn thận đưa cho Mã Tam Phong, ông ta cẩn thận cất nó vào trong túi áo.
“Không tồi, rất được, sau này nhà họ Phương chính là bạn của nhà họ Mã, bạn bè gặp nạn mình phải tận sức giúp đỡ mới đúng!”
Mã Tam Phong đắc ý cười lớn, có được đơn thuốc này, nhà họ Mã chắc chắn có thể vực dậy trong thời gian ngắn. Đến khi ấy, cho dù mấy gia tộc đứng đầu Hoài Bắc này bắt tay lại với nhau cũng không đủ cho ông ta đánh. Đương nhiên, chuyện này cần có thời gian, cùng với...tính xác thực của đơn thuốc.
Trong lòng bà cụ Phương càng ngày càng hận Trương Trần, bà ta hận không thể xé xác Trương Trần cho chó ăn. Vốn dĩ đơn thuốc này không cần đưa cho Mã Tam Phong, đều do Trương Trần không biết thức thời. Trong mắt bà ta, đơn thuốc này không phải do bà ta đưa cho Mã Tam Phong mà là do Trương Trần giao cho ông ta.
Tại sao bà ta lại muốn vực dậy, không chỉ đơn giản vì chút danh dự mà còn vì của cải vật chất nữa.
Vốn dĩ lần này có thể lấy được ba mươi triệu, cộng thêm với số tiền tích góp của nhà họ Phương là đủ năm mươi triệu, vậy là có thể bắt tay vào nghiên cứu và sản xuất, thậm chí bà ta còn nhìn thấy cả được tươi lai xán lạn và ánh mắt kính nể của mọi người dành cho nhà họ Phương.
Vậy nhưng, mọi thứ đều không còn nữa, vì Trương Trần nên mất hết rồi!
Mã Tam Phong để ý tới ánh mắt như muốn nuốt con nhà người ta của bà cụ Phương, trong lòng thầm cảm thấy may mắn. Nếu như không phải vì cần một nguồn vốn lớn để nghiên cứu đơn thuốc này, cùng với việc nhà họ Phương cần giữ lại cái danh gia tộc lớn ở Hoài Bắc, e là đơn thuốc này cũng không đến tay ông ta.
Sau đó, ánh mắt của Mã Tam Phong lại nhìn về phía Thẩm Thiên Lang. Hắn cố gắng nở một nụ cười, sợ hãi nói: “Ông, ông Mã...”