Kể ra anh vẫn phải cảm ơn cái thằng được nhiều người xưng là anh Long kia.
“Đừng sợ, anh dám cá là nhiều nhất trong vòng năm phút là chúng ta có thể bình an vô sự, em tin không?”, Trương Trần cười nói.
“Thật không?”, Phương Thủy Y lo lắng hỏi nhưng nói chung có Trương Trần an ủi nên kể cả cô có sợ thì cũng không sợ quá đỗi.
“Tất nhiên là…”, lời nói chưa dứt thì đúng lúc này, âm thanh ma xát chói tai truyền đến.
Bảy tám xe Benz lao tới, khói mù đặc quánh dưới lốp xe. Xe vẫn chưa dừng hẳn thì bên trên đã có mấy chục người đàn ông tay cầm gậy bóng chày từ trên xe nhảy xuống.
Vương Đại Long cũng sợ ngây người với cảnh tượng đột ngột này. Gã vẫn chưa phản ứng lại thì đám người đó đã xông lại.
“Con mẹ nó, chuyện gì vậy?”, Đám người Vương Đại Long mắng một câu nhưng chúng đã không còn dũng khí giao đấu nữa mà chạy luôn.
Bởi vì chúng nhìn thấy mấy chục người này nhảy xuống, ngoài ra ở phía không xa còn có bốn năm cái xe tương tự đang lái đến.
Như vậy thì không thể đánh lại nổi rồi, ban nãy chúng còn dâm đãng muốn đưa Phương Thủy Y quay về để ‘vui vẻ’ một phen nhưng lúc này như chó mất nhà vậy.
Bụp, bụp, bụp! Đám người đó cầm gậy đánh người của Vương Đại Long, bốn người đánh một tên, ra tay không chút nể tình nào. Cùng với những tiếng xương cốt gãy vụn và tiếng kêu thảm thiết thì cũng có nghĩa là tứ chi của chúng đã bị đánh phế.
Chưa đầy bao lâu, bảy tám tên đều bị đánh phế tứ chi đến nỗi không bò nổi trên đất.
Vương Đại Long chỉ cảm thấy sống lưng nổi gai, toàn thân toát mồ hôi lạnh. Đám người này rốt cuộc có lai lịch như nào mà không nói hai lời đã ra tay rồi. Chuyện này không hợp quy tắc cho lắm.
“Các anh em, các người là nhóm xã hội đen nào vậy?”, Vương Đại Long hét lớn.
“Đánh”, câu trả lời của đám người đó chỉ có một chữ.
Vương Đại Long cũng không ngốc, một mình gã chắc chắn không đánh nổi nhiều người như vậy rồi. Gã cũng không thể để ý đến các anh em của mình nữa, trong lúc nguy cấp gã vẫn biết chuồn là thượng sách.
ở phía không xa.