“Tất nhiên là không phải”, Phương Thiên Quang cười. Một lá thư thôi mà, đâu cần ông ta phải đến một chuyến, chỉ là tiện đường mà thôi.
Ông ta lấy ra một tấm séc đặt trên bàn trà, bên trên là một dãy số, nhìn kỹ thì cũng phải lên đến hai triệu tệ.
“Em dâu, cả chú Ba nữa, để tôi giới thiệu với các người một chút nhé! Đã điều tra ra thành phần thuốc của tập đoàn Mạt Lâm rồi, cộng với nhà họ Mã đứng sau giúp sức và có cả luật sư nổi tiếng Phương Đại Vĩ giúp, vậy thì vụ kiện lần này các người đã thua một nửa rồi”.
“Mẹ đã nói, cho các người một cơ hội. Chỉ cần nhà các người có người dám nhận mình ăn cắp phương thuốc rồi đưa cho nhà họ Triệu, vậy thì hai triệu tệ này sẽ là của các người”.
“À phải rồi, sau này còn được thêm mười tám triệu tệ nữa, tổng cộng là hai mươi triệu…”.
“Hai mươi triệu tệ…”, Trương Quốc Hồng và Phương Thiên Bàng chật vật nuốt nước bọt. Cả đời này họ chưa từng nhìn thấy hai mươi triệu tệ, nhà họ Phương từ lúc nào lại trở nên nhiều tiền như vậy?
Phương Thiên Quang tiếp tục nói: “Mẹ đã nói, hi vọng người đứng ra nhận là Trương Trần. Giờ Trương Trần đến rồi, nếu các người nói với Trương Trần thì hai mươi triệu tệ sẽ là của các người. Còn nếu để tôi nói với Trương Trần thì số tiền này toàn bộ sẽ dưới danh nghĩa của Trương Trần”.
“Đúng là nham hiểm thật”, Trương Trần nói với ánh mắt lạnh lùng. Phương Thủy Y cũng không kìm nổi mà níu chặt vạt áo của Trương Trần.
Chỉ cần là những người quen biết với Trương Quốc Hồng thì đều biết bà ta là người như thế nào. Dùng ba từ ‘tham tiền, tham thế lực và vô liêm sỉ’ để miêu tả bà ta là phù hợp nhất. Chính vì Trương Quốc Hồng là mẹ đẻ của Phương Thủy Y nên Trương Trần không nói gì. Chứ nếu đổi lại là người khác, kiểu đáng ghét này Trương Trần hận nỗi không thể tát cho mười mấy phát.
Hiện giờ, đứng trước miếng mồi hấp dẫn như này, chỉ cần bà ta có thể khiến Trương Trần tự nhận mình là người ăn cắp phương thuốc, vậy số tiền này sẽ là của bà ta rồi. Bà ta sẽ làm thế nào, kết cục cũng không khó đoán lắm.
“Ha ha! Chú Ba, em dâu! Đây cũng là tôi niệm tình mới nói cho hai người, nếu không tôi đã hẹn trực tiếp Trương Trần để nói chuyện rồi. Các người cố gắng nắm bắt đi, đến lúc đó thì cho tôi câu trả lời”.
Phương Thiên Quang cười hì hì rồi đẩy tấm séc đến trước mặt Trương Quốc Hồng, nói: “Chỗ này chỉ là thành ý thôi, tôi để lại đây. Mọi người từ từ nói chuyện, từ từ bàn luận, tôi đi trước nhé”.
Làm xong việc mình nên làm, Phương Thiên Quang cười ha ha rồi liếc nhìn Trương Trần một cái, sau đó rời đi.
không được gì hết.