“Ha ha, phải nói chiêu này của mẹ đúng là lợi hại thật đấy, đương nhiên là cũng phải nhờ có ông chủ Mã giúp đỡ nữa!”
Phương Thiên Quang đặt ly trà xuống, cười ha ha rồi kể y nguyên những chuyện xảy ra khi mình ở nhà Trương Quốc Hồng cho mọi người.
“Lần này, nếu thằng Trương Trần không vào tù thì tôi cạp đáy giày của chính mình ngay tại chỗ luôn!”
Phương Thiên Quang hừ lạnh, bà cụ Phương đoán đúng điệu bộ nịnh hót của Trương Quốc Hồng, bọn họ muốn Trương Quốc Hồng tự tay đưa Trương Trần vào tù, như vậy mới có thể phá vỡ chút quan hệ cuối cùng của họ, sau đó hai bên trở mặt, họ còn có thể trừng trị Trương Trần một trận ra trò, có thể nói là một mũi tên bắn trúng hai đích.q
“Anh hai, sẽ không có vấn đề gì chứ!”, Phương Thiên Dương lo lắng hỏi, Phương Thiên Thành cũng hùa theo một câu.
“Không đâu!”, Phương Thiên Quang nhìn bà cụ Phương đang cười đến không khép được miệng, đắc ý nói: “Đã bao giờ mẹ tính sai đâu, mấy người không thấy đấy thôi, khi Trương Quốc Hồng thấy tấm séc hai triệu thì mắt đỏ hết cả lên đấy!”
Đúng lúc này, điện thoại Phương Thiên Quang đột nhiên đổ chuông, ông ta nhìn thoáng qua rồi lập tức ra dấu tay ý nói “Suỵt!”
“A lô, em dâu à, thế nào rồi?”, Phương Thiên Quang hỏi.
“Tôi đã làm Trương Trần đồng ý rồi, khi nào thì số tiền còn lại được chuyển qua?”
“Đừng vội chứ! Đâu phải em chưa từng làm ăn, số tiền còn lại sẽ được chuyển nốt vào ngày kết án!”
“Vậy cũng được!”
Sau mấy câu đối thoại ngắn ngủi là điện thoại cúp luôn, người nhà họ Phương cũng không nhịn được nữa mà cười phá lên. Lúc này đúng là kiểu tìm được hi vọng trong lúc khốn cùng mà! Trương Trần tiếp tục huênh hoang thì cũng làm gì được nữa, không phải vẫn bị túm mũi kéo đi sao!
Còn bà cụ ngồi phía trên cũng cười hê hê.
“Ha ha, xem ra chuyện này thành công rồi nhỉ!”, bỗng một giọng nói truyền tới, mọi người nhìn theo thì thấy Mã Tam Phong đang chắp tay sau lưng bước vào.
chuyện này cũng quá lớn.