Nhưng trong lòng bà ta lại sáng như gương.
Đây là một kiếp nạn của nhà họ Phương, chỉ cần họ thắng vụ kiện ngày mai, nhà họ Phương của họ có thể là cá vượt vũ môn, thua thì vạn kiếp bất phục.
“Trương Trần à Trương Trần, cho dù đảo ngược trắng đen, cậu cũng phải gánh tội thôi. Đúng là tôi phải cảm ơn công ty dược của nhà họ Mã, ai bảo thành phần trong đơn thuốc của chúng ta gần giống nhau chứ!”
...
Trong biệt thự, Trương Quốc Hồng và Phương Thiên Bàng đều đến, người một nhà cùng ngồi ăn cơm, không khí có chút căng thẳng.
“Thủy Y, con về phòng trước đi!”, Trương Quốc Hồng nói.
Vừa rồi, nhà họ Phương mới gọi điện thoại cho Trương Quốc Hồng, bà ta sợ Trương Trần sẽ lật lọng vào ngày mai, dù sao thì đây cũng là tội ngồi tù, vì vậy bà ta mới lo, chạy tới đây đe dọa một lần.
“Mẹ!”, Phương Thủy Y bất mãn.
“Em vào đi, anh không sao!”, Trương Trần cười, rõ ràng anh đã đoán được ý đồ của bà ta rồi.
Phương Thủy Y giậm chân một cái, lúc này mới về phòng trong tình trạng không cam lòng.
Phương Thủy Y vào phòng rồi thì Trương Quốc Hồng mới nói chủ đề chính: “Trương Trần, cậu nói được thì mai phải làm được đấy! Chỉ cần cậu nhận tội, cậu ở trong tù bao lâu, tôi cũng sẽ để con gái tôi chờ cậu nhưng nếu cậu bất chợt thay đổi thì chiều mai lo mà tới Cục dân chính làm thủ tục ly hôn đi!”
“Được!”, Trương Trần gật đầu: “Không còn chuyện gì khác thì tôi đi ngủ đây, bà cứ ăn đi!”
“Cậu...”, Trương Quốc Hồng ức giận nhưng không nói gì thêm.
Rốt cuộc phiên tòa cũng sắp mở rồi!
Tháng mười giữa thu, không khí thoải mái, ngày thường không có nhiều người tới tòa án tối cao nhưng hôm nay, nơi này lại đầy người, trừ một số kẻ hóng hớt thì đa phần đều là phóng viên, họ theo dõi để đưa tin.
Không lâu sau, bảy, tám chiếc xe chạy tới, mà bên còn lại cũng có bảy, tám chiếc.
“Ha ha, ông chủ Triệu, hân hạnh được gặp mặt!”, Mã Tam Phong không hề tức giận, khi nhìn thấy Triệu Chí Hào, ông ta còn đánh tiếng chào hỏi.