“Là ai?”
"He he, chỉ là một lính mới mà thôi! E là chưa từng nhận một vụ nào cho kể cả án dân sự. Tôi nghe nói cậu ta mới tốt nghiệp chưa được một tháng, mấy người nói tập đoàn Mạt Lâm không phải đang nhận thua kiểu trá hình thì là gì?”
Nhà họ Phương cũng đắc ý nhìn mấy người Trương Trần, Phương Như càng dùng miệng tạo thành khẩu hình của vài âm, nội dung: Mấy người cứ chờ chết đi!
“Yên lặng!”, chỉ trong chốc lát, thẩm phán lại gõ búa gỗ, mọi người cũng trật tự hơn.
“Qua sự phán đoán của chúng tôi, thành phần dược phẩm của tập đoàn Mạt Lâm gần như khớp hoàn toàn với đơn thuốc của nhà họ Phương!”, thẩm phán công bố kết quả, chứng minh lời Phương Đại Vĩ nói là thật.
“Bên bị đơn, các vị có ý kiến gì không?”, thẩm phán nhìn về phía Trương Trần, hỏi ra.
“Gần như và hoàn toàn có ý nghĩa khác nhau!”, Cao Hưng Tùng đã chuẩn bị trước, tuy cậu ta có chút lúng túng trong tình huống thế này vì đây là lần đầu tiên trải qua nhưng khi nói chuyện, ngôn từ vẫn rất rõ ràng và trật tự.
“Ví như một cặp song sinh có hình dáng cực kỳ giống nhau, các vị có thể nói họ cùng là một người sao? Chỉ cần là người có căn bản về y lý đều biết, một vị thuốc, dù là dược liệu giống nhau, chỉ khác vài khắc thôi cũng đã tạo ra kết quả khác biệt, có thể cứu người và cũng có thể giết người!”
“Hai năm trước, chắc các vị từng nghe về vụ án giết người của mê thành, em trai bỏ thêm ba gam thuốc phiện vào thuốc để mưu sát anh trai. Bởi vậy, thứ này không thể chứng minh nguồn gốc thuốc của tập đoàn Mạt Lâm là đơn thuốc của nhà họ Phương”.
“Ha ha, anh... anh bạn Cao, cậu nói không sai, đây chỉ là một phần chứng cứ của bên chúng tôi. Hơn nữa, người biết y lý đều rõ là vài vị thuốc được thay bằng dược liệu khác cũng có thể tạo nên hiệu quả tương tự. Vì thế, lời giải thích của bị đơn không có sức thuyết phục!”, Phương Đại Vĩ cười nói.
Thẩm phán suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Không sai, nhưng vì các vị là bên bị đơn nên mời đưa ra chứng cứ có sức thuyết phục!”
“Được!”, Phương Đại Vĩ gật đầu, hắn ta nhận một cái hộp từ tay bà cụ Phương: “Đơn thuốc của nhà họ Phương được đặt trong hộp này, đã được giám định, tại sao phía trên hộp có vân tay của Trương Trần?”
“Đây là báo cáo giám định của chúng tôi!”, Phương Đại Vĩ lại đưa cái hộp và tờ kết quả giám định cho thẩm phán.
“Điều này cũng không thể chứng tỏ cái gì, đây chỉ là một cái hộp bình thường, nghĩa là Trương Trần từng sờ vào thì sẽ có vân tay, các vị nói đơn thuốc đặt ở đâu?”
“Theo lời mấy người, vậy tôi bị mất một trăm triệu, nó được đặt trong biệt thự nhà tôi, phía trên có vân tay của các người đó”.
họ không dám nói gì.