“Trương Thiên Lỗi, anh còn nói linh tinh nữa là tôi báo cảnh sát đấy!”, Phương Thủy Y đỏ bừng mặt, những giọt nước mắt oan ức cũng tuôn trào, người qua đường nghe thấy túm lại vây xem, khiến cô càng bối rối hơn!
“Trông cô gái này đâu giống kiểu người như thế…”
“Tên chết tiệt, thấy người ta xinh đẹp chứ gì? Loại người này ở sau lưng là lẳng lơ nhất đấy, nếu anh dám tơ tưởng gì, ngày mai chúng ta sẽ ly hôn!”
“Đừng mà, anh chỉ nói thế thôi, sao cô ta sánh bằng em được, em cũng nghe thấy rồi đó, cô ta tàn tạ lắm rồi.”
“Thế còn nghe được!”
Cuộc đối thoại diễn ra với không ít cặp đôi này, nam thì thấy Phương Thủy Y đáng thương, nữ thì hung dữ như muốn ăn sống nuốt tươi, chỉ muốn giúp Trương Thiên Lỗi chứng minh chuyện Phương Thủy Y tìm chỗ dựa, sau đó làm cánh đàn ông từ bỏ.
Trương Thiên Lỗi quăng tư liệu vào mặt Phương Thủy Y, nói bằng giọng lạnh lùng: “Phương Thủy Y, không chịu thừa nhận thì có tác dụng gì?”
“Trong đây là thông tin về nhà họ Triệu, nếu mày không phải đồ chơi của tổng giám đốc tập đoàn Mạt Lâm, hắn sẽ bảo Triệu Chí Hào đầu tư hai mươi triệu cho mày?”
“Đừng nói là các người đã bị đá ra khỏi nhà họ Phương, ngay cả nhà họ Phương mà muốn kiếm được hai mươi triệu đầu tư thì cũng khá khó, mày nói cho tao biết, mày lấy cái gì để thuyết phục Triệu Chí Hào?”
Đối mặt với sự ép hỏi của Trương Thiên Lỗi, khuôn mặt của Phương Thủy Y cũng tái nhợt. Cô cũng không biết người đầu tư là nhà họ Triệu, lúc trước cô chỉ cho rằng kế hoạch của cô được nhà đầu tư tán thành, hơn nữa người đầu tư đứng ra là một cô gái, nói rằng cô ấy đang ở nước ngoài, là một nhà đầu tư chuyên nghiệp.
Nhưng sao chuyện này lại liên quan đến nhà họ Triệu và tập đoàn Mạt Lâm?
Thấy Phương Thủy Y trầm mặc, Trương Thiên Lỗi càng khẳng định sự phỏng đoán của mình, anh ta lập tức nói kháy: “Người ta vẫn nói đàn bà cặp bồ thì tiền vàng vào như nước, xem ra không sai chút nào, mà mày thì phát huy hết công suất luôn.”
“Đương nhiên, đây là chuyện của mày, mày lên cơn thèm khát thì tao cũng chẳng có hứng thú quan tâm, nhưng mày lại dám phá hỏng vụ làm ăn của tao. Mày có biết lần này nhà họ Trương sẽ tổn thất bao nhiêu không? Mày chẳng thể tưởng tượng ra nổi đâu!”
“Nơi đó, giấy dán tường nơi đó không đẹp, dán lại!”