“Cậu bạn, để cái bình này lại, cậu có thể đi, tôi sẽ không để cậu chịu thiệt, cậu mua bao nhiêu tiền thì tôi sẽ trả cậu bấy nhiêu, thấy sao?”
Người dẫn đầu trong số mấy người mặc quần áo thường nói. Dưới cổ áo hắn ta loáng thoáng có mấy vết sẹo, đôi mắt vô tình hiện lên sự tàn nhẫn, chắc hẳn cũng chẳng phải loại người tử tế gì.
Vốn dĩ con phố này không lớn, ở đâu có đồ cổ thật, chỉ cần nửa tiếng là sẽ đồn dọc phố, huống chi lần này Lưu Tiểu Sơn còn gây chú ý như thế.
Bởi vì giá trị của bình Lựu Ảnh, rất nhiều người ngấp nghé, mà nhóm người chặn đường vợ chồng Trương Trần rõ ràng chính là loại người dám nghĩ dám cướp.
“Sao? Mày định cướp à?”, Trương Trần cười nói.
“Thằng nhãi ranh, nói để mày cười? Mày có biết anh Đao của bọn tao là ai không? Người ta gọi anh ấy là anh Đao to, cũng là cánh tay đắc lực của ông chủ Tôn Khuê Minh nhà họ Tôn, biết điều thì nhanh lên!”, mấy thằng đệ đằng sau anh Đao gào thét ầm ĩ.
Những người xung quanh nghe vậy vô thức lùi về sau một bước, có câu chuyện thiên hạ không liên quan đến mình, huống chi tên này còn là trợ thủ đắc lực của Tôn Khuê Minh.
Anh Đao cũng cười hê hê, có vẻ như đã chắc mẩm sẽ uy hiếp được Trương Trần, cười nói: “Thằng nhóc, đừng sợ, các anh em nể mặt anh cả thôi, vậy nên mới có cái danh hiệu nhỏ nhặt ấy. Mày yên tâm, chỉ cần mày đưa cái bình này cho anh, sau này anh sẽ bảo kê mày!”
“Nói cho mày một bí mật”, Trương Trần cũng cười híp mắt nói: “Mày cũng đừng sợ, chính tao là người bảo kê Tôn Khuê Minh đây.”
Câu nói của Trương Trần lập tức tạo thành những tiếng cười ầm ĩ, ai chẳng biết Tôn Khuê Minh là ai, ông ta mà còn cần người bảo kê sao? Đúng là một thằng nhóc hai mấy tuổi ranh, nói ra e là sẽ làm người ta cười rụng răng mất.
Anh Đao và đám tiểu đệ của anh ta cũng cười nghiêng ngả.
“Không tin à, để tao gọi điện thoại cho mày xem”, Trương Trần cũng cảm thấy bất đắc dĩ, anh lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Tôn Khuê Sơn, còn số của Tôn Khuê Minh thì anh không có thật.
“Ông chủ Tôn, nơi này có một người tự xưng là người đi theo em trai ông, muốn cướp đồ của tôi!”, Trương Trần nói thản nhiên.
Tôn Khuê Sơn ở đầu bên kia điện thoại giật giật mí mắt, vội vàng nói: “Là ai?”
“Hình như tên là anh Đao gì thì phải”, Trương Trần nói.
hiện lên rõ rệt.