“Không... tôi phải nói cho anh biết. Bây giờ anh là chồng của tôi rồi, anh có quyền được biết”, Phương Thủy Y lau nước mắt, tiếp tục nói: “Sau cùng gã vẫn ra tay với tôi, gã bỏ thuốc vào đồ uống, nhưng tôi đã đề phòng gã từ trước nên gã không đạt được mục đích”.
“Sau khi tôi chạy ra ngoài, gã nổi cơn lôi đình, bắt đầu sai người đuổi bắt. Tôi nói với người nhà họ Trương, nhưng không ai để tâm, thậm chí có người còn cười nói rằng tôi với gã đang vờn nhau”.
“Vì thế, tôi chạy trốn suốt đêm, rời khỏi tỉnh An Hoa, sang năm sau thì gặp được anh...”
Trương Trần gật gật đầu, tuy Trương Thủy Y nói năng giản lược, nhưng anh vẫn tưởng tượng ra được nỗi khiếp sợ đến hồn bay phách lạc trong đó.
Cảnh tượng khi ấy, đối với một cô gái, nó chắc hẳn là một cú shock lớn. Nhà họ Trương là nhà ngoại mà không hề hỏi han tới, hình như Trương Trần đã hiểu tại sao Phương Thủy Y không có chút thiện cảm nào với nhà họ Trương rồi.
“Yên tâm, sau này mọi thứ đã có anh!”, Trương Trần vỗ vỗ vai Phương Thủy Y đầy thương xót, cô cũng thấy cảm động, bèn ngả đầu vào lòng anh.
Ở bên kia, Trương Quốc Hồng vẫn đang xoay vần với gã bảo vệ, không biết nói những chuyện gì rồi.
Trương Trần liếc mắt nhìn một hồi rồi bất đắc dĩ kéo Phương Thủy Y lên phía trước, nói nhỏ vào tai Trương Quốc Hồng: “Đừng nói nữa mẹ à, không có tác dụng gì đâu. Mẹ nghĩ một kẻ tôi tớ nhỏ nhoi mà dám gây khó dễ cho mẹ hết phen này đến lần khác à?”
“Ý của cậu là?”, Trương Quốc Hồng bỗng chốc quay phắt lại nhìn Trương Trần.
Trương Trần gật gật đầu. Anh cũng xuất thân trong gia tộc lớn, gia tộc càng lớn thì quy tắc càng nghiêm ngặt. Nếu một tên sai vặt không có người “chống lưng” phía sau, ai dám ăn gan hùm uống mật gấu mà làm khó người nhà họ Trương?
Dù thế nào thì Trương Quốc Hồng cũng là người nhà họ Trương. Trương Quốc Hồng tới chúc thọ, bảo vệ không cho vào, hành động này không phải vả vào mặt Trương Quốc Hồng, mà là vả vào mặt ông cụ nhà họ Trương.
“Được rồi, mẹ à, nếu người ta đã không cho vào thì thôi. Sau này nếu ông cụ có hỏi tới thì không phải chúng ta bất hiếu, mà là có người giật dây phía sau. Con đã ghi âm vào rồi, đến lúc đó để ông cụ nghe vài câu là hiểu chuyện gì đang xảy ra ngay. Cũng để ông cụ nghe xem, từ bao giờ mà một thằng sai vặt nhà họ Trương lại biết làm việc thế này”, Trương Trần cười khà khà, lấy điện thoại ra lắc lắc.
“Hề hề!”, hai mắt Trương Quốc Hồng lập tức sáng quắc lên, bà ta hô lớn: “Được lắm, được lắm, chúng ta về thôi nào...”
Nói rồi, bốn người nhà Trương Quốc Hồng định rời đi ngay.
Phen này đến lượt gã bảo vệ kia mất bình tĩnh. Mệnh lệnh mà gã ta nhận được là làm khó gia đình Trương Quốc Hồng chứ không phải thực sự muốn đuổi họ đi, nếu không, để ông cụ nhà họ Trương nổi giận thì ai gánh được hậu quả!
Thế nhưng, chưa đợi bảo vệ kịp có hành động thì một chàng trai đã vọt ra khỏi cổng lớn, vừa bước ra, hắn đã tươi cười: “Cô, cô chú định đi đâu thế, nếu đã đến rồi sao còn không mau vào trong?”
Đọc full tại TAMLINH247.VN nhé !