“Haiz, Trương Trần, lần này có lẽ Hàn Đông Vũ sẽ giở trò đấy, chúng ta còn có thể thắng được không?”, Phương Thủy Y nhìn Trương Trần nhỏ giọng hỏi. Cô cũng không phải kẻ ngốc, tất nhiên có thể nhìn ra nụ cười đầy thâm ý của Hàn Đông Vũ ban nãy.
“Ha ha! Yên tâm, em cứ đợi làm bà chủ giàu có đi”, Trương Trần cười hì hì, Hàn Đông Vũ giở trò, chẳng lẽ anh không thể sao?
Một vòng có khoảng cách một ngàn mét, thoắt cái hai con ngựa đã chạy ra khoảng cách mấy trăm mét.
Dương như hai con ngựa đều ngang tài ngang sức nhưng đúng lúc này, con ngựa số 3 mà Trương Trần chọn đột nhiên phát ra tiếng rống thê thảm. Dưới ánh nắng mặt trời, chỉ thấy con ngựa phun ra đống máu tươi.
“Bọn họ chơi xấu…”, Phương Thủy Y trợn trừng mắt, sau đó nhìn về phía đám người Hàn Đông Vũ.
Không ngờ tay đua kia đã lấy dao găm đâm vào cổ ngựa.
“Ha ha! Thủy Y, chúng tôi đâu có chơi xấu, tay đua kia là của Trương Trần mà. Hắn ta đột nhiên phát bệnh thì tôi biết làm sao được”.
“Anh….”, Phương Thủy Y tức giận quát lên.
Trương Trần cũng ngây người ra, dường như không thể ngờ Hàn Đông Vũ lại ra tay độc ác như vậy, một con ngựa thôi mà nói giết là giết. Nhưng kể cả như này thì đã làm sao?
Trừ phi là làm cho con ngựa đó chết ngay lập tức, chứ chỉ dựa vào một con dao, kể cả có điên cuồng đâm liên tiếp vào cổ ngựa thì cũng không thể làm ngựa chết nhanh như vậy được. Ngược lại chỉ khiến con ngựa đó điên cuồng hơn và khiến cho hiệu quả mà Trương Trần làm trước đó sẽ diễn ra sớm hơn thôi.
“Hú hú hú…”, chỉ nghe thấy con ngựa thứ 3 kêu lên tiếng thê thảm, hai mắt đỏ ửng rồi lao về phía trước như điên.
“Mẹ kiếp, mày dừng lại ngay cho tao, dừng lại, không tao cho mày chết bây giờ…”, tay đua thứ 3 vội ghìm chặt dây cương, định giơ dao ra đâm. Nhưng con ngựa đã kích thích quá mức nên trong lúc sức mạnh vượt trội đó mà tay đua không bị hất văng ra đã hiếm có lắm rồi. Hắn ta đâu còn cơ hội lấy dao ra nữa.
Còn ở bên kia, ngựa mà Hàn Đông Vũ chọn cũng rống lên một tiếng nhưng khác với tiếng kêu thê thảm của con ngựa số 3 kia, nó dường như kêu lên khá thích thú.
“Ha ha! Cậu chủ Hàn, vậy thì tôi không khách khí nữa nha”, Trương Trần khẽ cười một cái rồi nhét hết thẻ ngân hàng và vật thế chấp vào trong túi, thậm chí anh còn cởi áo ngoài ra để gói đồ lại.