“Được lắm, Trương Khánh Long, ông quyết tâm chôn vùi nhà họ Trương thì tôi cũng không ngăn cản ông. Hôm nay ông đứng ra, đúng là tôi không thể bắt người đi được, nhưng ngày mai sẽ không còn như thế nữa!”, Mạc Khai Sam cũng nói với vẻ mặt tái xanh.
“Ngày mai? Vậy để ngày mai rồi nói”, Trương Khánh Long đáp lại.
Sắc mặt của đám người nhà họ Trương vô cùng phức tạp, đúng là Trương Khánh Long nói không sai, nhưng chỉ vì gia đình Trương Quốc Hồng mà trở mặt với Mạc Khai Sam thì có đáng không?
Trương Thiên Lỗi đứng sau đám đông thì sầm mặt xuống, anh ta cắn chặt hàm răng, hiển nhiên cũng không ngờ rằng ông cụ Trương lại đưa ra quyết định này, như vậy thì ông ta được lợi gì đây?
Chỉ là để xả giận cho Trương Trần thôi sao?
“Ha ha, nơi này thật náo nhiệt!”
Bỗng, một giọng nói lanh lảnh vang lên, một cô gái cột tóc đuôi ngựa chậm rãi bước vào sảnh.
Cô ấy mặc bộ đồ bó sát vào cơ thể, để lộ gương mặt láng mịn nhỏ nhắn, mang theo nụ cười thản nhiên, tay phải cầm một cây quạt cổ, tạo cho người ta cảm giác oai hùng hào sảng.
Không thèm để ý tới mọi người, cô ấy chậm rãi tiến vào, coi nơi này như sân sau nhà mình vậy.
“Cô là ai?”, bà cụ Trương bực bội hỏi, bà ta cũng đã nhận ra, người ở chỗ này hôm nay đều là loại ngông cuồng, người sau ngông hơn người trước, cô gái trẻ tới sau này hiện rõ chữ “ngông” trên mặt.
“Tôi, tên Mạc Phi Nhi, tới từ thủ đô, hôm nay tôi có lòng chạy tới đây để chúc mừng ông cụ!”, Mạc Phi Nhi mỉm cười rồi lấy ra một cái hộp nhỏ, bên trong đặt một cái vòng tay màu trắng như tuyết, cô hào phóng nói: “Ông cụ Trương, tôi tới vội vàng nên cầm đại một món đồ trong nhà tới, ông thích không?”
“Vòng tay Tuyết Liên…”
Nhìn cái vòng tay trắng như tuyết, Trương Khánh Long thở phào nhẹ nhõm, giá trị của vòng tay này không thể tính toán nổi, giá trị hiện giờ ít nhất cũng hơn năm triệu rồi, mà quan trọng nhất là dù có tiền cũng chưa chắc mua được nó.
Còn cô gái trước mắt lại nói là tùy tiện lấy từ nhà tới, không những vậy còn mang họ Mạc và tới từ thủ đô.
Nghĩ tới đây, Trương Khánh Long hít sâu một hơi, nở một nụ cười gượng gạo. Thân phận của người trước mắt đã rõ đến 90% rồi, nhà họ Mạc này không phải là kiểu nửa vời như Mạc Khai Sam, đó là gia tộc lớn thật sự!
“Cô là ai? Sao dám nói thế?”, Hàn Đông Vũ cảm thấy bứt rứt, mình Trương Trần thôi cũng đã đủ rồi, giờ thêm một người càng quá đáng hơn, điều này khiến kẻ được tôn sùng từ nhỏ như gã cảm thấy cực kỳ khó chịu.