Triệu Ngọc Sinh cười khẩy một tiếng, rót một ly rượu vang đỏ rồi lấy một viên thuốc nhỏ màu xanh từ trong túi ra, thả vào ly.
Chẳng mấy chốc, chai rượu vang đỏ trước mặt hắn đã cạn hơn phân nửa, hắn không khỏi nhíu mày. Đã hơn ba mươi phút trôi qua rồi, tại sao người vẫn chưa đến?
"A lô, A Báo à, cậu đi hỏi xem nhà họ Phương có ý gì, Triệu Ngọc Sinh tôi không cầu xin bọn họ tham gia dự án tu sửa Thành Cổ!", Triệu Ngọc Sinh sốt ruột trực tiếp gọi một cuộc điện thoại!
Bên ngoài, dưới chân khách sạn Lộ Thiên, nam nữ già trẻ nhà họ Phương đều uống rất nhiều rượu, trên mặt là nụ cười vui vẻ, thỉnh thoảng có ai đi ngang qua thì người đó đều chào bọn họ một tiếng!
Người nhà họ Phương niềm nở đáp lại. Bọn họ biết tất cả những điều này đều là vì nể mặt Triệu Ngọc Sinh!
Bên kia, một người đàn ông râu ria mặc vest đi tới, hắn ta không để ý đến nụ cười nịnh nọt của Phương Thiên Quang mà trực tiếp nhắn lại lời của Triệu Ngọc Sinh.
"Cái gì, con bé vẫn chưa đi à?", Phương Thiên Quang nói. Người đàn ông có râu hừ lạnh một tiếng, cũng không trả lời đối phương. Giờ hắn ta chuyển lời rồi, nhà họ Phương muốn thế nào là chuyện của bọn họ.
"Chú ba, con gái chú không hiểu chuyện quá rồi đấy!", Vương Diễm, vợ của Phương Thiên Quang hừ lạnh
Hai vợ chồng Phương Thiên Bàng nhíu mày không vui, nói thế nào thì Phương Thủy Y cũng là con gái ruột của họ, mặc dù ở nhà họ Phương này, con gái không được coi trọng, khiến ông ta chẳng thể có một chức vị tốt trong gia tộc. Nhưng trong lòng ông ta vẫn hơi dao động, nói cho cùng thì trên người Phương Thủy Y cũng chảy dòng máu của mình.
"Mẹ, con đi gọi con bé đó, làm sao có thể để con nhỏ này tự ý làm bậy được!", Vương Diễm nói với bà cụ một tiếng rồi bước nhanh tới chỗ Phương Thủy Y.
"Mẹ!", Phương Hải Cương kêu lên, sau đó nói: "Bà nội, cháu cũng đi theo xem thử!"
...
Trương Trần và Phương Thủy Y đang uống rượu, lúc này hai má Phương Thủy Y đã đỏ ửng. Cô nghe Trương Trần kể vài câu chuyện cười thì thấy tâm trạng đã vui vẻ hơn một chút.
Không thể nghi ngờ, Phương Thủy Y lại phát hiện ra một ưu điểm nữa của Trương Trần. Cô đang nghĩ, không biết có phải là do trước đây cô tiếp xúc và nói chuyện với Trương Trần quá ít nên mới không nhìn ra điểm nổi bật của chồng mình hay không?
cậu đi theo tới đây làm quỷ gì, chẳng lẽ là an ủi vợ mình hả?"