Giang Lăng có mười một thành phố, Hoài Bắc tiếp giáp với Trường Minh, rất nhiều người Hoài Bắc còn cách xa trung tâm thành phố Trường Minh hơn cả Hoài Bắc, hai thành phố gần như là hòa vào nhau.
Khu vực tiếp giáp là phía nam Hoài Bắc, địa bàn của nhà họ Tôn, ở đó có rất nhiều người sinh sống và cư trú ở thành phố Trường Minh.
“Tôn Khuê Sơn, dẫn đàn em của chú rời khỏi đây đi!”, Bạch Thu Nghiệp bước tới, nhìn Tôn Khuê Sơn và nói.
“Bạch Thu Nghiệp, nơi này không phải Trường Minh, ông không biết điều đó hả?”, Tôn Khuê Sơn cũng lạnh lùng nói.
Bạch Thu Nghiệp nhìn lướt qua Chu Nhân Kiệt. Sở dĩ ông ta tới đây, một là bởi vì Chu Nhân Kiệt có ơn với ông ta. Không ai có thể đảm bảo cuộc đời mình có ốm đau bệnh tật gì hay không, Chu Nhân Kiệt lại có tiếng về Trung y.
Một mặt khác là bởi vì ông ta cũng ngấp nghé đến Hoài Bắc. Ông ta theo con đường không chính đáng, cũng tương tự như nhà họ Tôn, những gì ăn được ở Trường Minh thì gần như ông ta đã ăn hết rồi, trừ khi đụng tới những người làm ăn chính đáng.
Nhưng vì nguyên nhân cân bằng nên ông ta không thể đụng tới, vậy nên mấy năm gần đây ông ta bắt đầu nhòm ngó Hoài Bắc, chỉ có điều không thể ra tay ngay được, mà Chu Nhân Kiệt thì cũng là một điểm đột phá rất tốt.
Bạch Thu Nghiệp ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Hôm nay tôi nhận sự ủy thác của người ta, chú nể mặt tôi, sau này tôi sẽ mời chú em một bữa, thấy sao?”
“E rằng tôi không thể quyết định được”, Tôn Khuê Sơn lắc đầu. Bọn họ chỉ cách nhau một khu vực nội thành, vốn cũng đã thường xuyên cạnh tranh với nhau.
Chu Nhân Kiệt vỗ vai Bạch Thu Nghiệp, ông ta đã yên tâm hơn nhiều, cất tiếng nói: “Trương Trần, dẫn Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn đi, tôi sẽ bỏ qua chuyện này. Cậu không có ưu thế gì với cục diện này hết!”
“Tên Bạch Thu Nghiệp này là do ông gọi tới?”, Trương Trần hỏi.
“Đúng thế!”, Chu Nhân Kiệt gật đầu.
“Dẫn người của ông rời khỏi Hoài Bắc”, Trương Trần thản nhiên nhìn Bạch Thu Nghiệp.
“Mày dám ra lệnh cho tao?”, Bạch Thu Nghiệp sầm mặt lại, ngay cả nhà họ Tôn mà ông ta còn muốn đụng tới, từ bao giờ lại đến lượt một thằng nhãi ranh sai phái ông ta?
Nếu không phải bởi vì ông ta vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng thì đã ra lệnh đánh rồi.
Bạch Thu Nghiệp cũng không đoán trước được, ông ta bị Trương Trần tát đến mức lảo đảo.