“Trương Trần, tôi xin lỗi anh, tôi cũng sẽ xin lỗi Chu Viên Viên, tôi sẽ về Nam Sơn ngay, không bao giờ tới đây nữa, anh tha cho tôi có được không?”, Nhiễm Minh Nhật hoảng sợ gào lên.
Thế nhưng Trương Trần không hề dao động.
Anh bỗng dồn sức giơ búa lên, sau đó nện mạnh vào bàn tay Nhiễm Minh Nhật.
Rắc rắc!
Tiếng vang giòn giã vọng ra, đó là tiếng xương cốt vỡ vụn, kèm theo là tiếng hét thảm thiết của Nhiễm Minh Nhật.
Mọi người đồng loạt nhìn sang, máu tươi vẩy lên mặt đất, bàn tay của Nhiễm Minh Nhật thì đã be bét máu thịt.
Ở đây có không ít người hiểu biết về ngành y, lập tức nhận ra được rằng bàn tay của Nhiễm Minh Nhật không chỉ đơn giản là vỡ xương.
“A a a…”, Nhiễm Minh Nhật gào thét, khuôn mặt của hắn vặn vẹo vì đau đớn, gân xanh trên cổ nổi lên, hàm răng cắn đến mức bật máu.
“Tay còn lại!”, Trương Trần nói thản nhiên như không hề nhìn thấy.
Giờ khắc này, ai cũng cảm thấy rùng mình, ngay cả một số người dám đánh đấm dám liều mạng cũng vô thức lùi lại một bước.
Vừa cười vừa đập nát bàn tay người ta, không phải kẻ điên thì chính là ma quỷ, hiển nhiên Trương Trần có thể đứng ở đây thì tuyệt đối không phải kẻ điên.
Sau khi đập búa thứ hai, Nhiễm Minh Nhật không thể chịu được, ngất xỉu không biết gì nữa.
Đương nhiên Trương Trần sẽ không bỏ qua như thế. Nhiễm Minh Nhật nhanh chóng bị gọi dậy, đầu hắn ta vùi chặt vào mặt cỏ, thân thể run lẩy bẩy.
“Trương… Trần…”, Chu Nhân Kiệt cũng đang run rẩy, ông ta nói từng chữ một: “Đủ rồi đấy!”
“Vẫn còn thiếu chút nữa”, Trương Trần nhìn về phía Chu Viên Viên, nói: “Viên Viên, tới đây!”
Nhìn tình cảnh của Nhiễm Minh Nhật, Chu Viên Viên cũng tê cả đầu, cô ta dịch tới gần đó, nhìn Trương Trần với vẻ không hiểu.
“Viên Viên, cô cũng học y, hẳn là biết loại tổn thương này của Nhiễm Minh Nhật có thể khôi phục rất dễ. Bây giờ đã trút giận xong rồi, cũng đến lúc phải cân nhắc chuyện tiếp theo”.
“Anh không sao thật chứ?”, rốt cuộc Chu Viên Viên cũng ngửa mặt nhìn Trương Trần và hỏi.