Triệu Chí Hào ở bên cạnh thấy hơi lúng túng, ở đây ông ta cứ cảm thấy bản thân dư thừa, bèn kiếm cớ để đi khỏi đây.
Bởi vì nhàm chán, Trương Trần cũng ngồi trước quầy thuốc, hai tay chống cằm nghĩ chuyện tương lai. Tôn Khuê Minh của nhà họ Tôn có cái khí phách ấy hay không? Anh phải dùng thủ đoạn gì thì mới có hiệu quả nhất? Bố cục của Hoài Bắc trong tương lai sẽ thế nào?
Cứ ngẫm nghĩ thế mà bầu trời tối dần đi lúc nào chẳng hay, Trương Trần làm thuốc bôi rồi ra đằng sau tìm Chu Viên Viên.
“Tới đây, cởi áo ra”.
“Anh, anh định làm gì? Tôi đang bị thương đấy!”, Chu Viên Viên nói nhỏ, không dám ngẩng đầu nhìn Trương Trần.
“Thừa lời”, Trương Trần trợn trắng mắt, nói: “Cô không bị thương thì tôi làm thuốc bôi cho cô làm gì? Bôi cái này lên, sau này sẽ không để lại sẹo!”
“Hớ???”, Chu Viên Viên lúng túng, may mà đã muộn rồi nên Trương Trần không nhìn thấy.
Chu Viên Viên cởi áo khoác ra, ngoan ngoãn để Trương Trần bôi thuốc cho mình. Để che giấu sự lúng túng của mình, cô ta nói trong sự lo âu: “Liệu Nhiễm Minh Nhật có tới kiếm chuyện nữa không?”
“Có!”, Trương Trần nói chắc chắn.
“Hơ, vậy thì phải làm thế nào đây? Tôi làm liên lụy đến anh rồi”.
“Không sao, nơi này là Hoài Bắc, hắn không dám làm gì quá lộ liễu đâu”.
Cứ thế một người hỏi một người đáp, bọn họ nhanh chóng bôi thuốc xong. Chu Viên Viên nhảy chân sáo ra ngoài mua cơm tối, Trương Trần cũng chuẩn bị thu dọn về khách sạn.
“Anh Trương, tôi có một vài chuyện muốn nói với anh”, Cao Hưng Tùng xuất hiện ở cửa phòng khám từ lúc nào chẳng hay.
“Vào đi rồi nói”, Trương Trần đưa cho cậu ấy một điếu thuốc rồi tùy ý ngồi trên ghế.
Cao Hưng Tùng cảm thấy ấm áp, tuy rằng không biết hút thuốc, nhưng cậu ấy vẫn cứ châm lửa.
Cậu ấy được như ngày hôm nay cũng là nhờ Trương Trần, mà Trương Trần cũng không coi cậu ấy là người hạ đẳng.
“Mẹ anh ta bị bệnh nặng mười ba năm rồi, bởi vì anh ta tiêu hết tiền cho mẹ nên đã ba mươi bốn tuổi rồi mà vẫn không có người phụ nữ nào bằng lòng đi theo một người tay trắng như thế, dù rằng anh ta rất xuất sắc trong giới luật sư!”, Cao Hưng Tùng giải thích.