“Khà khà, ông chủ Tôn à, không cần nóng ruột đâu, anh trai của ông sắp đến ngay rồi đây!”, Lâm Tái Quốc cười hềnh hệch!
Mấy thế lực ở thành phố Trường Minh này đã sớm ra giá với nhau trước rồi, hạ được nhà họ Tôn, ai bỏ công sức nhiều nhất thì sẽ lấy được nhiều lợi ích nhất. Vừa khéo, thế lực của Lâm Tái Quốc ở gần khu vực đại học Trường Minh, cộng thêm có người báo tin, vì thế, ông ta không hề do dự đã bắt người ngay.
“Lâm Tái Quốc, rốt cuộc mày muốn làm cái gì? Nhà họ Tôn tao có thù oán gì với mày đâu!”, Tôn Khuê Minh lạnh lùng hỏi, thỉnh thoảng phải nhe răng nhếch miệng một phen, cố gắng chịu đựng cảm giác đau đớn trên cơ thể.
“Khà khà, trên đời này chữ “lợi ích” đứng đầu, thù với oán có quan trọng gì đâu, lát nữa phải xem thái độ của nhà họ Tôn chúng mày nha!”, Lâm Tái Quốc lắc đầu, hạng người như chúng thì ai quan tâm tới ân oán chứ.
“Anh cả, ông có điện thoại!”, một tên đàn em đột nhiên bước lên phía trước, đưa điện thoại cho Lâm Tái Quốc và nói: “Phía đối diện nói là ông chủ của tập đoàn Mạt Lâm”.
“Ồ?”, Lâm Tái Quốc lập tức cầm lấy điện thoại ngay: “Ông chủ Cổ đó à? Đúng là hân hạnh nha!”
“Ông đang ở đâu?”, Trương Trần trầm giọng hỏi.
“Đương nhiên là ở địa bàn của tôi rồi, câu lạc bộ đêm Đại Viện. Sao vậy? Nếu ông chủ Cổ có hứng thú thì tới đây ngồi, à, nên gọi ông là ông chủ Cổ hay ông chủ Trương đây?”, Lâm Tái Quốc cười tít cả mắt.
Trương Trần ở đầu dây bên kia hoàn toàn không để tâm: “Không sao hết, xem ra ông có lá gan rất to, quả nhiên không thể thoát khỏi liên đới với Bạch Thu Nghiệp, cứ đợi tôi đi!”
Lâm Tái Quốc bỗng chốc bật cười, câu này hình như phải để ông ta nói mới đúng chứ.
Thôi vậy, trước khi Tôn Khuê Sơn tới đây, gặp mặt ông chủ Mạt Lâm thần bí này cũng không tệ đâu.
Ở đầu dây bên này, Trương Trần cúp điện thoại rồi lái ngay chiếc BMW 7-Series của Triệu Chí Hào tiến về câu lạc bộ đêm Đại Viện.
Dừng xe một bên, Trương Trần rảo bước đi về phía cửa lớn, vừa vào cửa, tiếng nhạc đinh tai nhức óc ở bên trong đã dội thẳng vào màng nhĩ khiến anh mất một lúc lâu mới thích ứng được.
“Chuẩn luôn, mãi mới có thời gian ra ngoài chơi, đâu thể lãng phí hết thời gian cho mình nó được. Vả lại, bọn tao định đi đâu, mày quản lý được chắc?”