Đoàn Tân Nguyên lắc lắc đầu không biết rõ, đang định bước tới hỏi thì đúng lúc này A Long đã dẫn người đi về phía chúng.
“Đại ca A Long?”, Đoàn Tân Nguyên gọi.
“Đánh cho tao, đánh xong thì ném ra ngoài!”, A Long sầm mặt quát lên, mấy thằng khốn nạn này, suýt nữa làm hắn phạm phải một sai lầm, hắn đâu thể dễ dàng tha cho đám người Đoàn Tân Nguyên được!
“Đại ca A Long, có hiểu nhầm gì không vậy?”, Đoàn Tân Nguyên ngơ ngác, vội vàng hô lên mấy câu, thế nhưng đáp lại gã chỉ có từng chai bia liên tiếp…
…
Đi ngang qua một hành lang tối om, Trương Trần đi thẳng về phía trước, ở cánh cửa phía trong cùng có bốn người đàn ông cao to lực lưỡng mặt mày bặm trợn đứng chờ. Không cần nói cũng biết đây là phòng bao của Lâm Tái Quốc.
Chắc hẳn bốn người đàn ông ở cửa đã được dặn trước, họ mở cửa thả Trương Trần vào trong.
“Cậu chính là ông chủ thực sự của Mạt Lâm?”, anh vừa vào cửa, Lâm Tái Quốc nhìn thấy Trương Trần mà kinh ngạc. Ông ta vốn tưởng rằng người có thủ đoạn cỡ này cũng phải chừng bốn năm mươi tuổi, không ngờ chỉ là một thanh niên mới ngoài hai mươi.
“Cậu Trương, cậu không nên đến đây!”, Tôn Khuê Minh phủ phục trên nền đất thở hổn hển.
Trương Trần liếc một cái, Tôn Khuê Minh trông có vẻ thê thảm nhưng thực chất không có gì đáng ngại, chắc hẳn chỉ chịu đựng một chút đau đớn trên da thịt thôi.
“Lâm Tái Quốc, ai cho ông can đảm bắt cóc người của tôi?”, Trương Trần thu hồi ánh mắt, bình tĩnh hỏi.
“Thằng nhãi ranh kia, dám nói chuyện với ông Lâm như thế, mày có mấy cái mạng hả?”,một tên quản lý nhỏ đứng bên cạnh Lâm Tái Quốc mắng ầm lên, sau đó định nện một cú đấm.
Lâm Tái Quốc nheo mắt cười, ông ta vốn tưởng ông chủ sau lưng Mạt Lâm phải là một người thông minh lắm, không ngờ chỉ là một thằng ngốc.
Một mình chạy tới thì chớ, còn dám chất vấn ông ta ngay trên địa bàn của ông ta.
Lâm Tái Quốc không hổ là ông trùm một phương, cảnh tượng trước mặt không tạo thành đả kích gì cho ông ta. Còn về câu hỏi của Trương Trần, ông ta chỉ thấy nực cười. Nơi này là địa bàn của ông ta đấy!