“Nếu cậu đã biết thì tôi cũng bội phục cậu thật đấy”, Lâm Tái Quốc cũng không giấu giếm, lập tức lôi một khẩu súng đen sì ra từ thắt lưng.
“Cậu Trương, cậu đoán xem, tốc độ của cậu nhanh hơn hay viên đạn của tôi bay nhanh hơn? Cậu yên tâm, tôi sẽ không dễ gì giết cậu đâu, tôi sẽ phế bỏ hai chân của cậu trước, sau đó tới hai cánh tay, đương nhiên, nếu cậu chuyển cổ phần của tập đoàn Mạt Lâm cho tôi, tôi có thể giúp cậu chịu đựng ít đi một chút”.
“Khà khà, chỉ cần ông có thể bóp cò được”, Trương Trần nhướn mày nói.
Lâm Tái Quốc sững người, sau đó nở nụ cười dữ tợn: “Nếu cậu Trương không thấy quan tài không đổ lệ, vậy thì đành để cậu phải khóc rồi!”
Nói xong, cổ tay ông ta cử động, nhắm đúng vào bắp đùi của Trương Trần, định bóp cò ngay lập tức. Thế nhưng, ngay sau đó, nụ cười của ông ta cứng đờ lại, thay vào đó là vẻ khó tin.
Ngón trỏ của ông ta không hề nghe lời ông ta. Rõ ràng ông ta đã đặt ngón tay lên cò súng, nhưng không thể bóp cò được, điều này khiến ông ta sợ hãi đến cùng cực, nghĩ tới câu nói của Trương Trần, ông ta không thể tin nổi: “Cậu, cậu… có phải cậu giở trò gì không?”
Nói xong, ông ta đột nhiên lắc đầu nguầy nguậy, lớn tiếng nói: “Không, không thể nào, chẳng lẽ cậu biết pháp thuật?”
Cảnh tượng này hoàn toàn vượt quá tầm hiểu biết của Lâm Tái Quốc, cho dù Trương Trần một mình đánh lại mười người, ông ta cũng chỉ thoáng kinh ngạc. Ông ta biết rõ nếu người luyện võ luyện tới khi cực hạn có thể đỡ được cả dao chém, nhưng thủ đoạn khống chế cơ thể người khác thì ông ta chưa từng thấy bao giờ.
“Khà khà, hãy sờ thử chỗ cách trái tim ông một xen-ti-mét về bên trái xem”, Trương Trần cười và nói.
Lâm Tái Quốc vô thức sờ thử, sau đó cúi đầu nhìn xuống. Không biết từ bao giờ, nơi lồng ngực ông ta cắm thêm một cây kim châm cứu bằng vàng.
“Rút cây châm đó ra, ngón tay của ông sẽ được khôi phục tự do”, Trương Trần bình thản nói.
Thực ra không cần Trương Trần phải nói, bất kể ai nhìn thấy một cây kim không hiểu sao cắm vào lồng ngực mình cũng sẽ có phản ứng đầu tiên là rút nó ra.
Quả nhiên, khi cây kim được rút ra, Lâm Tái Quốc cảm nhận rõ rệt ngón tay mình đã khôi phục cảm giác, ông ta muốn bóp cò ngay, nhưng khi ấy, Trương Trần đã bóp cổ ông ta, nhấc bổng cả người ông ta lên.
“Cậu Trần, cậu… cậu tha cho tôi đi, tôi cầu xin cậu. Tôi có mắt không thấy Thái Sơn, sau này tôi xin làm con chó của cậu…”, đối mặt với sự uy hiếp của cái chết, ông trùm tiếng tăm của đất Trường Minh này cuối cùng cũng không thể điềm tĩnh được nữa. Đọc full tại TAMLINH247.VN nhé !