“Ha ha ha”, những người ở bên dưới đều không nhịn được cười. Lần này họ muốn xem nhà họ Phương sẽ đỡ kiểu gì.
Bà cụ Phương không hổ danh là cáo già, bà ta lắc đầu rồi lẩm bẩm, chắc chắn là yêu cầu này của nhà bà ta quá đáng quá rồi. Chứ còn nếu nói ông chủ Cổ chỉ thích Phương Thủy Y một cách đơn thuần thì bà ta là người đầu tiên không tin.
Mặc dù Phương Thủy Y có chút tài hoa thôi nhưng có những ưu nhược điểm thế nào bà ta vẫn rõ hơn ai hết.
Nghĩ đến đây, sắc mặt bà cụ Phương trở nên hài hòa hơn rất nhiều, sau đó lên tiếng nói: “Ông chủ Cổ! Đừng chê cười, tôi chỉ thăm dò chút thái độ của cậu với Thủy Y nhà tôi thôi. Đều là người một nhà đừng nói lời khách khí như vậy chứ. Chúng tôi chỉ cần lễ vật một trăm triệu là được rồi”.
Rõ ràng, bà cụ Phương đây là ‘méo mó có hơn không’. Trước tiên có được lợi đã, sau khi kết thành thông gia, ông chủ Cổ là cháu rể của mình rồi, chẳng lẽ còn lo nhà họ Phương không có cửa sao?
“Ha ha”, Trương Trần lắc đầu cười với điệu chế giễu, nói: “Với thân phận của tôi, đừng nói là tướng mạo mà ngay đến cái gọi là môn đăng hộ đối thì chắc bà cụ Phương càng hiểu được điểm này”.
“Nói cách khác, kể cả tôi muốn cưới Phương Thủy Y mà tôi đưa ra lễ vật là một trăm triệu, vậy nhà họ Phương lấy gì làm của hồi môn?”
“Tôi chỉ đơn thuần là ngưỡng mộ cô Phương Thủy Y thôi nhưng không ngờ dã tâm của nhà họ Phương lại lớn đến vậy. Chuyện chung thân đại sự của tôi mà tôi còn chưa kết luận, thế mà các người đã ‘giúp’ tôi sắp xếp trước rồi. Tôi muốn hỏi là, nhà họ Phương các người có xứng không?”
“Phụp”, bà cụ Phương ngồi sụp xuống ghế sofa ở phía sau. Bà ta chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, còn ánh mắt của mọi người xung quanh như đâm xuyên vào tim bà ta. Và những lời lẽ của ông chủ Cổ giống như tiếng sét đánh khiến bà ta như rơi xuống vực sâu.
Người của nhà họ Phương đều ngây người ra, còn Phương Thủy Y thì cảm thấy xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu. Chỉ sợ những lời nói ở đầu cuộc họp của nhà họ Phương sẽ truyền đi khắp Hoài Bắc mất.
Đến lúc đó truyện cười về việc nhà họ Phương tưởng bở và kiểu ‘cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga’ sẽ trở thành đề tài bàn tán của cả Hoài Bắc thôi.
Triệu Chí Hào thở dài một hơi, vẫn may là Trương Trần còn tỉnh táo.
“Ha ha! Ông chủ Cổ sáng suốt quá, chuyện tình cảm quan trọng nhất là hai bên phải tình nguyện chứ đâu phải tiền bạc có thể đo được, càng không thể dùng làm thứ giao dịch”, một ông chủ béo cười một tiếng rồi lên tiếng nói.