Người nhà họ Phương giãy giụa gào khóc, tru tréo mắng chửi.
Lúc này trời đã gần tối, bên ngoài xe cộ tấp nập, đám người nhà họ Phương ngồi ngoài cổng tập đoàn Mạt Lâm, ai cũng cảm thấy nỗi tuyệt vọng đang bao trùm.
“Thủy Y, Thủy Y, cháu nghe lời bác Hai, đi cầu xin ông chủ Cổ có được không? Nợ nhiều như vậy, nhà họ Phương chúng ta làm sao mà gánh được!”, Phương Thiên Quang khóc lóc giàn giụa, ông ta đột nhiên chộp lấy cổ tay Phương Thủy Y.
Câu nói này của Phương Thiên Quang như đánh thức mọi người. Đúng thế, cho dù ông chủ Mạt Lâm không cưới Phương Thủy Y thì vẫn có thiện cảm, chính ông chủ Mạt Lâm cũng thừa nhận rồi.
Bà cụ Phương cũng như bắt được bùa cứu mạng, bà ta cầm chặt cổ tay Phương Thủy Y và ra lệnh cho cô: “Thủy Y, cháu gái ngoan của bà, cháu mau đi van xin ông chủ Cổ đi, chỉ có cháu mới cứu được nhà họ Phương thôi. Cháu cũng không muốn nhìn thấy thành quả mà ông nội cháu gây dựng nên bị chôn vùi như thế đúng không?”
Nhắc đến ông cụ Phương, Phương Thủy Y hơi dao động, dù sao trước kia cô cũng là người được thương yêu nhất trong nhà họ Phương. Nhưng cô thật sự không quen biết ông chủ Mạt Lâm, cô phải cầu xin thế nào? Huống chi hiện tại cô cũng chẳng có mặt mũi nào đi gặp.
Phương Thủy Y bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Hiện tại ông chủ Cổ đã nổi giận rồi, không cầu xin được đâu, hơn nữa chuyện này là do các người quá đáng trước”.
“Xấc láo!”, Phương Thiên Quang quát to: “Phương Thủy Y, mày đừng quên, cho dù mày chết không còn tro cốt thì cũng không thay đổi được sự thật rằng mày là người nhà họ Phương, mày dám không nghe lời bà nội à?”
“Ông chủ Cổ đó có thiện cảm với mày là cái chắc, chỉ cần mày quỳ xuống van xin rồi tỏ vẻ đáng thương là được, chuyện đơn giản như vậy mà mày còn không làm, mày còn làm được chuyện gì nữa?”
“Vì sao tôi phải quỳ xuống van xin người ta, chuyện đã đến nước này rồi, tôi cũng không thay đổi được!”, giọng nói của Phương Thủy Y cũng trở nên lạnh lùng.
Đúng lúc này, một bóng người bỗng tới gần rồi cười nói: “Các người là người nhà họ Phương à?”
“Ha ha, buồn cười thật đấy, không ngờ các người lại ra nông nỗi này, tôi cũng cảm thấy thương hại các người rồi”.
“Mày là cái thá gì, cút!”, Phương Thiên Quang vốn đang nổi giận, người đàn ông này tự nhiên xuất hiện xỉa xói ông ta, đương nhiên là ông ta phải nổi cáu.
“Ồ?”, người đàn ông kia cười một tiếng khinh thường, nói: “Muốn tôi cút thật hả? Vốn tôi còn định cứu nhà họ Phương, bây giờ xem ra tôi nghĩ nhiều quá rồi”.
“Đứng lên đi, tối nay tài chính sẽ được gửi tới, nhưng trước lúc đó, tôi muốn xem quyết tâm của các người. Làm mẫu đi xem nào, đập phá tập đoàn Mạt Lâm cho tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm về mọi tổn thất kinh tế!”