Mã Tam Phong ngây người tại chỗ, một lúc lâu sau ông ta giống như người già tuổi xế chiều, thân người khúm núm, khẽ nói: “Xin cậu Trương cứ yên tâm, tôi sẽ hoàn thành giao nộp đồ của nhà họ Mã trong ngày mai, muộn nhất là tối mai, nhà họ Mã sẽ không xuất hiện ở Hoài Bắc nữa”.
“Sản nghiệp và tiền của nhà họ Mã ông có thể mang đi một nửa”, Trương Trần thản nhiên nói.
“Cảm ơn cậu Trương”, trong lòng Mã Tam Phong như được thả lỏng, ông ta thở một hơi dài, có chút cảm kích.
Lẽ đời là khi mình yếu thế hơn người khác thì đều phải chấp nhận nhượng bộ, nếu như Trương Trần không nhân nhượng thì nhà họ Mã ra khỏi Hoài Bắc sẽ không mang đi được một hào nữa. Nhưng giờ đây nhà họ Mã có thể cầm đi một nửa gia sản, vậy bất luận họ đi đâu thì cũng đều sống được cả.
“Đám các người còn không mau quỳ xuống xin lỗi với cậu Trương đi, còn đợi tôi nhắc nữa sao?”, Mã Tam Phong lập tức quét nhìn ánh mắt về phía mọi người.
Đứng trước Trương Trần thì ông ta khúm núm nhưng đối với đám người kia thì ông ta vẫn là ông Mã của Hoài Bắc. Ông ta vẫn vô cùng uy nghiêm khiến bọn họ phải kính nể.
Đám đàn em và đám người có thân phận thấp khi thấy Mã Tam Phong nhìn đến thì lập tức quỳ xuống. Đến cháu ruột của Mã Tam Phong còn bị thế, vậy thì đám người này có chạy được không?
Cuối cùng chỉ có hai người là không biểu cảm. Một trong số đó chính là Vương Mãnh được Mã Tại Long gọi là anh Mãnh, một tên khác là Đoàn Tân Nguyên luôn đi theo sát Vương Mãnh. Hai tên này không cam tâm quỳ gối trước người mà chúng không coi ra gì, vì vậy chúng vẫn đững sờ sờ ở đó.
“Bối cảnh của Vương Mãnh thì tôi cũng biết được ít nhiều nhưng còn cậu là ai, ai cho cậu lá gan đứng đó?”, Mã Tam Phong chau mày hỏi Đoàn Tân Nguyên.
“Anh Mãnh, em…”, trong lòng Đoàn Tân Nguyên thấy run rẩy, vội nhìn về phía Vương Mãnh. Nếu Vương Mãnh cũng bỏ mặc cậu ta thì cậu ta thật sự toi đời rồi.
Vương Mãnh khoát tay, nói: “Ông Mã! Chuyện của Hoài Bắc thì tôi không biết nhưng tôi ở thành phố Trường Minh, chắc tay của ông không dài đến tận đó chứ?”, trong lòng Vương Mãnh có chút phẫn nộ. Núi dựa vững chắc của hắn ta chính là ông trùm ở thành phố Trường Minh- Bạch Thu Nghiệp. Luận về thực lực thì Mã Tam Phong vẫn kém hơn một chút. Nhưng hắn ta là bề dưới nên tôn trọng ông ta thôi. Nhưng điều đó không có nghĩa là Mã Tam Phong có thể yêu cầu hắn ta làm gì cả.
“Vương Mãnh! Tôi biết trong lòng cậu nghĩ cái gì. Nếu như ngoài Bạch Thu Nghiệp chống lưng cho, cậu còn người khác nữa thì tôi không nói thêm gì. Nhưng nếu chỉ có Bạch Thu Nghiệp thì cậu thử liên hệ với ông ta xem, nếu không hôm nay cậu không quỳ gối xin lỗi cậu Trương thì tôi sẽ không để cậu ra khỏi Hoài Bắc đâu”, Mã Tam Phong cười lạnh nói.
“Ông nói vậy là có ý gì?”, Vương Mãnh sầm mặt lại hỏi. Lẽ nào vì một kẻ như Trương Trần mà Mã Tam Phong thật sự muốn đối đầu với chỗ dựa của hắn ta? Hơn nữa, Mã Tam Phong cũng lo việc bao đồng quá chăng?
“Vâng thưa ông Mã”, tên tóc vàng kia vốn dựa vào uy phong của Mã Tại Long nên tất nhiên không dám trái lời Mã Tam Phong. Hơn nữa giờ đây nhìn Vương Mãnh thất thế như này nên bọn họ còn gì phải sợ nữa.