Tôn Khuê Minh cũng chỉ thở dài một tiếng. Làm sao mà ông ta không biết đây là bài sát hạch quá khó đối với Triệu Ngọc Sinh chứ? Thế nhưng, người đứng dưới mái hiên thì không thể không cúi đầu. Dạng gia tộc lớn như nhà họ Triệu càng nên biết cách nhấc lên được rồi cũng đặt xuống được.
Khi xưa chẳng phải nhà họ Tôn cũng ngoan ngoãn tới nhà họ Phương tìm Trương Trần, cầu xin cậu ta ra tay cứu giúp ông cụ nhà họ Tôn đó sao!
Tôn Khuê Minh vỗ vỗ vai Triệu Ngọc Sinh. Nhà họ Tôn đã làm đủ rồi, chuyện còn lại không phải điều mà ông ta điều khiển được.
“Mẹ, chúng ta nên làm sao bây giờ?”, thấy biến cố lại xuất hiện, đám người Phương Thiên Quang không có chủ kiến gì, bây giờ đi một bước sai lầm là liên tiếp sai lầm, đến cả Tôn Khuê Minh cũng đích thân tới đây rồi.
Bà cụ nhà họ Phương chỉ do dự trong chốc lát đã nghiến răng nói: “Tất nhiên phải ủng hộ cậu chủ Triệu! Đừng quên, hắn gần nhà họ Phương nhất, cũng là người dễ đến gây sự với nhà họ Phương nhất, vả lại hắn vẫn còn nể tình Thủy Y kìa”.
Đám đông nhà họ Phương gật đầu, con dâu cả và con dâu thứ hai của bà ta định xông lên phía trước kéo Phương Thủy Y về phía này, tránh cho cậu chủ Triệu tức giận sẽ làm liên lụy tới nhà họ Phương.
Cuộc chiến phía bên kia vẫn đang tiếp tục, Tề Long đã có vài vết thương, nhưng Tôn Mỹ Lâm thì không hề hấn gì. Dù sao cô ta cũng là con cháu nhà họ Tôn, lại là một cô gái, chẳng ai cố tình gây khó dễ cho cô ta cả.
Còn Trương Trần vẫn điềm nhiên ngồi ở đó. Nếu hàng phòng thủ của nhà họ Tôn và Tề Long bị “thủng”, có con cá nào lọt lưới, anh sẽ đứng dậy giải quyết gọn nhẹ.
“Không ổn rồi!”, Tề Long nghe thấy có người truyền lời cho anh ta, lập tức hất bay hai kẻ đang quấn lấy mình, xông về phía Trương Trần, tiện thể hất ngã hai bà con dâu nhà họ Phương.
“Cậu chủ Trương, bên ngoài có tin tức truyền tới, có người báo cảnh sát, cảnh sát đã tới rồi. Cậu xem xem có phải cậu nên tránh mặt đi, chuyện còn lại cứ để tôi xử lý là được!”
Khoảnh khắc đó, tất cả mọi người đều dừng tay, hiển nhiên, không chỉ một mình Tề Long nhận được tin tức.
“Rút lui!”, Tôn Mỹ Lâm lập tức ra lệnh, người của cô ta nhanh chóng chuồn về phía các gian phòng ở hậu viện.
Triệu Ngọc Sinh nhíu mày, cũng hạ lệnh cho người của mình rút đi, giữ lại vài tên rác rưởi làm con cừu thế tội thôi.
thấy tình cảnh này, bà ta cũng không dám bép xép thêm câu nào nữa, chỉ nở nụ cười nịnh nọt rồi nhường đường.