Những cây kim ấy như có sinh mệnh, nghe theo lời chủ nhân đâm vào ngực Phương Thủy Y.
"Tôi cần 108 cây, không được sót một cây nào!", Trương Trần nói.
Chu Viên Viên làm nóng kim, Trương Trần ở bên cạnh châm cứu.
Chỉ cần là người có kinh nghiệm thì đều có thể nhìn ra được rằng lúc này Phương Thủy Y đang hấp hối, với lượng máu chảy ra thế kia thì chắc chắn nội tạng trong cơ thể đã nát bét rồi, nếu không thì đã chẳng đến mức này.
Cho dù đưa lên xe cứu thương thì có lẽ cũng không cầm cự được đến bệnh viện.
Nhóm bác sĩ y tá nhìn nhau, không ai ngăn cản nữa, dù bọn họ đưa đi thì cũng chỉ có kết cục ấy mà thôi, cần gì phải rước thêm phiền phức vào người.
Một số nhân viên chuyên môn cũng đã phân tích ra vận tốc xe thấp nhất để bị thương như thế này, theo mức độ an toàn của Audi thì ít nhất cũng phải tới 150 km/h.
Phải biết rằng đây là tuyến đường giao thông quan trọng, bình thường lái được đến 60 km/h đã là khó lắm rồi, lái 150 km/h thì khác gì cố ý giết người?
Rốt cuộc 108 cây kim cũng đâm hết vào người Phương Thủy Y, lúc này trông cô như một con nhím.
Trương Trần hít sâu một hơi, bàn tay anh siết chặt lại, sau đó chậm rãi thả lỏng ra, dùng tốc độ chóng mặt làm những cây kim này rung động.
Trong mắt người ngoài thì những cây kim này rung lên cùng một lúc, loáng thoáng có thể nhìn thấy một luồng khí bay lên từ những cây kim ấy.
"Thế này có được gọi là dùng khí điều khiển kim châm không?", Chu Viên Viên trợn tròn mắt nhìn, thao tác này đúng là kỳ diệu, gọi là dùng khí điều khiển kim châm cũng là sỉ nhục thao tác của Trương Trần ấy chứ.
Cùng với sự điều khiển của Trương Trần, cuối cùng máu trên người Phương Thủy Y cũng ngừng chảy.
"Mau, mau lấy bình thở oxy!", nhóm nhân viên cấp cứu đang nghệt mặt ra ở đằng sau, rốt cuộc cũng có một người hoàn hồn lại, vội vàng hô to lên.
"Đừng sợ, em không chết được đâu", Trương Trần đeo ống thở vào cho Phương Thủy Y rồi tiếp tục châm cứu.
Những giọt mồ hôi lớn chừng bằng hạt đậu rơi xuống, Chu Viên Viên ở bên cạnh lau mồ hôi cho Trương Trần.
Một bên khác, Tôn Khuê Sơn đang nói gì đó với một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi.
"Minh Thăng, năm triệu chú có làm không? Đến lúc đó tôi sẽ chăm sóc vợ con chú, đồng thời sẽ đưa con chú tới đại học tốt nhất ở thủ đô, thậm chí có thể ra nước ngoài, nhưng kẻ đã gây tai nạn phải chết!", Tôn Khuê Sơn không vòng vo tam quốc gì cả, ông ta nói thẳng thừng.
"Nhà họ Hàn còn bao nhiêu tên ở đây?", Trương Trần nói.