“Ông thật lợi hại”, Trương Trần lộ ra hàm răng trắng sáng, cười nói: “Nhưng ông cũng phí công thôi…”.
“Ngông cuồng, chết đến nơi rồi mà vẫn huênh hoang được”, Hàn Minh Hà không kìm nổi, nói.
Rõ ràng cú đấm của ông Dương khiến Trương Trần lùi về sau đã cho Hàn Minh Hà dũng khí không nhỏ, nếu không thì ông ta cũng không dám lên tiếng hống hách thế.
“Lát nữa tôi sẽ xé nát cái mồm thối của ông”, Trương Trần bật cười rồi lại xông lên.
Không giống lần va chạm trước đó, lần này hai người bắt đầu thăm dò chiêu thức của nhau. Cùng với những cú va chạm không ngớt, sắc mặt ông Dương lộ ra thần sắc cổ quái.
Võ thuật vốn là kiểu càng đánh càng hăng, càng đánh thì lực càng mạnh, thăm dò đối phương ra chiêu gì rồi dần dần sẽ tăng thêm lực nhưng Trương Trần lại ngược lại.
Quyền ban đầu thì mạnh nhất, sau đó càng lúc càng yếu khiến ông Dương có chút nghi ngờ, có phải là Trương Trần cố ý bẫy ông ta không. Nhưng sau đó ông ta phát hiện ra Trương Trần lộ ra nhiều sơ hở nên không dám tấn công nữa.
Thời gian dần qua đi, ông Dương có chút không nhẫn nại được. Thật sự thì Trương Trần càng đánh càng kém, cứ tiếp tục như này thì chẳng khác gì mấy kẻ lưu manh đầu đường.
Lần này, Trương Trần lại để lộ ra sơ hở, ông Dương quyết định thăm dò tiếp.
Lần này ông ta thay đổi cách thức mềm mỏng trước đó, biến thành móng vuốt rồi nắm chặt cánh tay Trương Trần.
Chỉ nghe tiếng rắc rắc, đã không có ai nghi ngờ uy lực này. Nhưng điều khiến ông Dương kinh ngạc là ông ta dễ dàng nắm chặt cánh tay Trương Trần, sau đó ông ta không nghĩ gì nhiều mà dùng tất cả chiêu thức của mình vặn mạnh một cái.
Trước đó lo sợ uy lực của Trương Trần và lo bị anh bẫy nên chiêu này ông ta không nương tay, sau đó xé bả vai của anh một cái, lúc này máu tươi bắn ra khiến người nhà họ Hàn nhìn thấy mà nhiệt huyết tăng lên. Nhà họ Điền quả là lợi hại, giữ lại một ông lão uy lực khủng khiếp đến vậy.
Máu tươi bắn ra, Trương Trần chau mày, cảm giác bị xé rách miếng thịt trên bả vai thật không dễ chịu cho lắm.
“Thằng nhóc, tao xem lần này mày có chết không?”, Hàn Minh Hà vui mừng nhảy cẫng lên, nói.
Hàn Minh Thiên là gia chủ lúc này cũng lộ ra nụ cười, rõ ràng trước đó Trương Trần gây áp lực quá lớn cho ông ta.
Nhưng Trương Trần lại bật cười vào lúc này, anh lộ ra hàm răng màu máu đỏ, dưới ánh nắng mặt trời như Tu La trèo lên từ địa ngục vậy.
“Còn tiếp tục nữa không?”, Trương Trần đột nhiên hỏi.
Ông Dương ngây người ra, nói: “Cậu… Cậu nhận thua rồi sao?”
“Đâu, tôi nói rồi mà, ông cũng tốn sức thôi, người thua là ông”.
“Nực cười, tôi đây…”, ông Dương cười khinh bỉ nhưng chưa nói dứt lời thì sắc mặt ông ta biến đổi, sau đó nhìn Trương Trần với ánh mắt phẫn nộ và khó tin.
Lúc này ông ta chỉ cảm thấy sức lực toàn thân mình như bị người ta rút hết, rất nhanh ông ta không đủ sức đứng vững nữa.
Dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, ông Dương ban nãy vẫn uy phong lẫm liệt giờ mềm nhũn ngã quỵ trên đất, không thể cử động được.
“Nhóc con, tôi đã không ngăn nổi cậu nữa rồi. Tôi và cậu không có mối thù sinh tử, khi nào cậu mới tha cho tôi đây?”, ông Dương bất lực hỏi.