Rất nhanh cậu chủ Điền quay lại. Khi hắn nhìn thấy cảnh trước mắt thì hai mắt nheo lại chỉ thành một đường nhỏ. Cảnh này giống như địa ngục Tu La, người nhà họ Hàn đều đang kêu gào đau đớn, máu me bê bết.
“Ông Dương, đây là do tên Trương Trần kia gây ra sao?”, giọng nói của cậu chủ Điền có chút run rẩy, đến ông Dương cũng thành ra như này, vậy rốt cuộc Trương Trần khủng khiếp đến mức nào?
“Cậu chủ! Mau, mau đi đi, chúng ta mau đi thôi. Trương Trần không phải là người, hơn nữa cậu ta…”, ông Dương nắm chặt tay cậu chủ Điền, còn cậu chủ Điền cũng biết chuyện này không đơn giản như hắn tưởng tượng.
Nếu đã dám đắc tội với nhà họ Điền thì Trương Trần không phải kẻ điên thì cũng là có hậu thuẫn, cộng với lời nói đầy sợ hãi của ông Dương nên hắn không hỏi nhiều mà đỡ ông ta lên xe rời đi.
Khi xe rời đi, Trương Trần xách Hàn Đông Vũ như cá ướp quay lại phòng khách rồi ném gã về trước mặt người nhà họ Hàn.
“Ha ha, nhà họ Hàn tự xử đi”, Trương Trần cười một cách tàn nhẫn, lúc này mới lái xe rời đi.
Hai mắt Hàn Minh Thiên đều là những giọt nước mắt đau khổ, còn đau khổ hơn nỗi đau xác thịt, dày vò về tâm lý càng khiến ông ta phát điên.
Trụ cột của cả nhà họ Hàn, ngoài em Ba ra thì toàn bộ đều bị đánh phế. Có thể nói, cả nhà họ Hàn đều toi đời rồi, thậm chí không cần Trương Trần ra tay nữa.
Cái đạo lý ‘đục nước béo cò’ ông ta hiểu rõ hơn ai hết.
…
Trên đường quốc lộ, một chiếc Ferrari màu đỏ đang băng băng chạy, Trương Trần lấy ra thuốc bột rắc lên trên vết thương ở bả vai, sau đó châm điếu thuốc hít một hơi.
Nếu như ông Dương mà thận trọng thì Trương Trần cũng không thể dễ dàng nắm được điểm yếu của đối phương. Nói thật thì với độ tuổi của anh, về mặt võ công thì đúng là vẫn còn hạn chế.
Anh nhìn qua gương chiếu hậu, Trương Trần chậm rãi lái xe sang bên cạnh đường rồi dừng lại. Không bao lâu, một chiếc xe Jeep cũng dừng lại.
Cửa xe vừa mở ra thì Tiểu Vương với sắc mặt phức tạp đi xuống. Anh ta nhận được mệnh lệnh, ông Trần không muốn Trương Trần xảy ra chuyện nên anh ta chỉ có thể làm theo lệnh thôi.
Đối với những người như anh ta thì ‘theo dõi’ và ‘tránh bị theo dõi’ là hai bài học bắt buộc nhưng anh ta vẫn bị Trương Trần phát hiện ra. Nếu không thì anh ta không thể dừng xe như này được.
“Đi theo tôi bao lâu rồi?”, Trương Trần ném lại một điếu thuốc, hỏi.
Tiểu Vương cũng không khách khí, nói thẳng: “Từ lúc cậu đi ra khỏi Hoài Bắc tôi đã đi theo sau cậu rồi”.
“Anh cũng biết chuyện của nhà họ Hàn rồi?”
“Chuyện này…”, Tiểu Vương có chút khó nói, anh ta cũng biết Trương Trần có ý gì nhưng nếu như anh ta quay về, đến lúc xảy ra chuyện gì thì lại khó xử lý.