“Được, nếu đã không muốn ngủ thì khỏi cần ngủ nữa!”
Trương Trần còn chưa kịp vui mừng, Phương Thủy Y đã đưa tay chỉ xuống sàn nhà rồi cười nói: “Vậy anh ngủ ở đây đi, mặc dù có hơi cứng nhưng tốt cho sức khỏe...”
Trương Trần: “...”
Sáng hôm sau, Trương Trần dậy từ sớm để tập thể dục, sau đó làm sẵn bữa sáng, chuẩn bị ăn xong cơm sẽ đi làm.
“Trương Trần!”, Phương Thủy Y đi ra khỏi phòng, tay cầm một chiếc điện thoại và gọi.
“Ừ, em ăn đi!”, Trương Trần chỉ vào thức ăn trên bàn. Phương Thủy Y gật đầu, kéo ghế ra ngồi xuống, thẫn thờ ăn một miếng cơm, một lúc sau mới do dự nói: “À thì... mẹ tôi cũng quay về rồi!”
“Mẹ em?”, Trương Trần ngẩn người. Mẹ của Phương Thủy Y cùng họ với Trương Trần, tên Trương Quốc Hồng. Bà mẹ vợ trên danh nghĩa này của anh đúng chẳng khác gì sư tử hà đông. Kể cả Trương Trần tự cho rằng bản thân có khả năng kiềm chế rất tốt nhưng chỉ cần nhìn thấy Trương Quốc Hồng, chưa đến năm phút anh đã có ý định muốn đánh người.
Chỉ có điều trước giờ, Trương Trần không có cái gan ấy, dù sao thì bà ta cũng là mẹ ruột của vợ anh.
“Về thì về thôi!”, Trương Trần đáp.
“Bà ấy gọi điện thoại nói tôi và anh đến nhà chính của nhà họ Phương một chuyến!”, Phương Thủy Y lại nói tiếp.
“Hôm qua, bà nội ký được vài cái hợp đồng, cộng vào chắc cũng tầm chục triệu...”
“Bà cụ Phương đúng là to gan lớn mật thật đấy!”, Trương Trần hừ nhẹ một tiếng, nói đến đây rồi lẽ nào anh còn không hiểu!
Đạo lí đối nhân xử thế cũng chỉ có thế. Tối hôm qua anh có thể đá người khác ra khỏi cuộc thì cũng có thể kéo trở lại. Bọn họ không tiện tìm Trương Trần, đương nhiên sẽ đi đường vòng, yêu cầu anh đến nhà họ Phương để thể hiện lòng thành.
Có điều, lẽ nào trước khi thể hiện thành ý, bọn họ không xem xem quan hệ giữa anh và nhà họ Phương như thế nào sao?
đã lớn lên trong hơn hai mươi năm qua, sao nói đi là đi được. Hơn nữa, ba mẹ cô còn ở đây.