“...Còn có di chứng sao?”, hai người vô thức hỏi.
Trương Trần nhìn chằm chằm hai người, chậm rãi đáp lời: “Là di chứng mất mạng…”
Lời này vừa ra khỏi miệng Trương Trần, hai người Triệu Chí Hào hít sâu một hơi, họ gần như đã đoán được, nếu nhà họ Trương thật sự chế ra thuốc thì sau đó sẽ tạo thành một loạt hậu quả không thể cứu vãn.
…
Trong sân nhà họ Trương ở thủ đô, nhìn vết tích ở đây, nơi này đã có lịch sử hơn trăm năm, gạch xanh ngói xám, giống như kiến trúc lô cốt.
Lúc này, mấy người Trương Anh nhanh chóng trở về, trong tay hắn đang cầm danh sách, tới chòi nghỉ mát ở cuối đường mòn, nơi đó có một ông lão đang ngồi.
Đôi mắt của ông lão đã mờ đục nhưng sống lưng thẳng tắp khiến người ta có cảm giác dù già nhưng vẫn mạnh mẽ.
“Bác cả, chúng cháu đã lấy được một danh sách nhưng… thiếu một vị thuốc dẫn!”
Trương Anh xấu hổ, đưa danh sách cho ông già.
Trương Anh gọi ông lão này là bác cả không phải vì vai vế hắn lớn.
Mà là ông lão này có vai vế nhỏ.
Ông lão không nói gì, nhận danh sách rồi ngồi ngẫm nghĩ một hồi, sau đó cầm giấy bút viết viết vẽ vẽ.
Trương Anh cung kính đứng bên cạnh, cuối cùng ông lão mới ngừng tay, nghiêm túc nói: “Cậu có chắc đây là đơn thuốc của Trương thần y kia nghiên cứu ra không?”
“Đúng vậy, có vấn đề gì à?”, Trương Anh hỏi.
Ông lão thở dài: “Nếu đúng là cậu ta nghiên cứu ra, người này đúng là thiên tài trăm năm có một, dù là mấy người xuất sắc nhất nhà họ Trương, họ cũng không thể vượt qua…”
Trương Anh sửng sốt, dường như hắn không ngờ được người bác này lại đánh giá Trương thần y cao như vậy.
Đám người Triệu Chí Hào và Vương Hiển Chi đều có mặt trong văn phòng trên tầng cao nhất của tập đoàn Mạt Lâm.
Trương Trần đẩy cửa bước vào, thẳng thừng hỏi: “Bây giờ thế nào rồi?”
“Cậu Trương, mấy loại thuốc cậu nói đã sản xuất rồi nhưng bây giờ chỉ có ba mươi ngàn viên!”
Triệu Chí Hào nghiêm túc báo cáo, bây giờ người trong văn phòng đều biết họ đang phải đối mặt với tình hình thế nào, sơ sẩy một chút là hại chết hàng triệu người, họ nào dám bất cẩn!
“Đủ rồi”, Trương Trần trầm ngâm một lúc, thời gian đầu ba mươi ngàn viên có thể đối phó được, sau này sản xuất thêm cho đến khi sự việc này bị dập tắt!
“Nhưng muốn đè chuyện này xuống, đâu thể đơn giản như vậy?”, Trương Trần tàn nhẫn cười, anh lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn dài cho Nhược Tuyết ở nước Mễ.
“Vương Hiển Chi, bên các anh thế nào rồi?”, Trương Trần lại hỏi.
“Tuyệt đối không có vấn đề gì!”, Vương Hiển Chi gật đầu.
Về việc nhà họ Trương lấy mất đơn thuốc, Trương Trần đã chuẩn bị cách đối phó từ lâu, chỉ cần dùng những viên thuốc do họ sản xuất, sau đó châm cứu các huyệt đạo cụ thể, xoa bóp bằng thuốc, một tiếng sau người hôn mê có thể tỉnh lại, nửa ngày có thể tự bước xuống giường và hồi phục trở lại như ban đầu.
Có thể nói Trương Trần đã tính toán hết mọi đường rồi, thiếu sót duy nhất là nhân lực, vì thế lúc này anh mới tìm đến Trần Bắc Vọng.
Mọi miền đất nước, nhân lực phân tán là có thể dập tắt được căn bệnh này trong thời gian nhanh nhất.
Nghe vậy, sắc mặt ai nấy cũng nghiêm túc hẳn, bây giờ ở Long Quốc, nhà họ Trương được xưng tụng là gia tộc đứng đầu, đồng thời là gia tộc ẩn danh lâu đời nhất, có rất ít gia tộc có thể tranh đấu được với nhà họ Trương.