“Trương Trần, được rồi, có thể Ngô Đại Sơn nói sai thôi, chú ấy ghi là tiểu hoàng thực”.
“Lúc đầu tôi cũng nghĩ thế, nhưng chính miệng người ta nói là đương quy!”, Trương Trần xòe hai tay.
“Tên khốn này, anh cố ý gây sự phải không?”, Chu Viên Viên lườm Trương Trần một cái. Cô ta đang muốn cho Ngô Đại Sơn một đường lui, nếu không phải thực sự đưa Ngô Đại Sơn đến sở cảnh sát sao?
“Anh ra đằng sau xem đã đun xong thuốc chưa?”, Chu Viên Viên xây xẩm mặt mày nói, sau đó lại quay qua nhìn Ngô Đại Sơn: “Chú đã từng này tuổi rồi, có thể để tâm chút đến việc mình làm không. Nếu trí nhớ không tốt có thể tự mình kê ít thuốc bổ uống”.
“Phải!”, Ngô Đại Sơn thấy Chu Viên Viên cố ý cho mình một đường lui thì ngoan ngoãn phối hợp, có điều gã vẫn hận Trương Trần đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Một lúc sau, Trương Trần ôm hai túi thuốc đi ra, bên trong đó là những gói nước thuốc.
Mấy bà cụ lườm Ngô Đại Sơn một cái xong mới cầm thuốc của mình và đi về.
“....Viên Viên, tôi ra ngoài hút điếu thuốc cho bình tĩnh lại!”, Ngô Đại Sơn nhanh chóng đi ra khỏi tiệm. Ở lâu trong này, e là gã không nhịn được mà muốn đập Trương Trần một trận. Mối hận hôm nay gã sẽ ghi nhớ trong lòng.
“Có phải anh cố ý không?”, đợi Ngô Đại Sơn ra ngoài, Chu Viên Viên trừng mắt nhìn Trương Trần hỏi.
“Tôi cố ý cái gì? Chẳng phải cô cũng nghe thấy rồi sao, chính miệng ông ta nói là đương quy, liên quan gì tới tôi?”, Trương Trần đưa hai tay ra với vẻ bất lực, chuyện này là Ngô Đại Sơn tự rước vào thân.
“Được rồi, không nói chuyện này nữa”, Chu Viên Viên cảm thấy mệt mỏi. Cái gã Ngô Đại Sơn cũng thật là, hai lần đấu nhau đều không có kết cục tốt, đúng là ăn thì nhớ mà đánh thì không!
“Anh biết hết số thuốc ở đây sao?”, Chu Viên Viên hỏi.
“Biết!”, Trương Trần gật đầu sau đó chỉ vào từng vị thuốc, đọc tên và độ tuổi của nó khiến Chu Viên Viên ngạc nhiên đến mức há hốc mồm.
một việc, cô đừng ngạc nhiên nhé!”, Trương Trần nhìn Chu Viên Viên đang đắc ý.