Trương Trần nhìn Lý Thông rồi nói giọng cợt nhả.
Khóe miệng của Lý Thông hơi co rút. Trên đường phố đông người qua lại như này, nếu người bên ngân hàng thực sự tới, e là sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý, đến khi ấy, thể diện của Lý Thông này sẽ bị mất sạch.
Đương nhiên, quan trọng hơn cả là Lý Thông biết rõ, người bình thường có nhặt chiếc thẻ vàng này thì cũng không hiểu được ý nghĩa của nó, với lại, vốn dĩ trong thẻ không có tiền, chỉ là chiếc thẻ ghi nợ mà thôi, nếu người cầm không phải chủ thẻ thì nó chỉ là thứ bỏ đi.
Nhìn ánh mắt đầy cợt nhả của Trương Trần, sắc mặt của Lý Thông bắt đầu đỏ bừng. Lần này không cần Chu Viên Viên nói nữa, gã ta tức giận hừ một tiếng rồi tự giác lái xe rời đi.
“Này, chiếc thẻ của anh từ đâu ra vậy?”, sau khi Lý Thông rời đi, Chu Viên Viên như một đứa bé đang tò mò, nhìn chằm chằm Trương Trần rồi hỏi.
“Người khác tặng đấy, cô tin không?”, Trương Trần mỉm cười. Chu Viên Viên nghĩ rằng Trường Trần không muốn nói nên cũng không hỏi thêm nữa.
Tạm thời Nhân Phong Đường không thể mở cửa, ngoại trừ tiền nộp phạt, Chu Viên Viên còn phải bồi thường phí tổn hại danh dự cho cái tên Nhân Phong Đường. Dù sao cô ta cũng là người tham gia vào liên minh hợp tác này, bây giờ một phòng khám xảy ra chuyện, toàn bộ chuỗi Nhân Phong Đường đều bị ảnh hưởng theo.
“Có cơ hội sẽ gặp lại!”, Trương Trần chào một tiếng rồi chuẩn bị rời đi.
Ngay lúc ấy, một chiếc xe bỗng dừng ngay trước mặt anh. Khác với chiếc Porsche sang chảnh của Lý Thông, lần này là một chiếc xe thương mại màu đen, trông rất khiêm tốn.
“Viên Viên!”, một người đàn ông trung niên khỏe khoắn từ trên xe bước xuống, ông ta bước thẳng tới chỗ Chu Viên Viên: “Viên Viên, hiện giờ liên minh hợp tác Nhân Phong Đường của cháu đang chấn chỉnh lại, mọi người trong nhà cử chú tới gọi cháu về!”
Trương Trần có chút ngạc nhiên, anh cứ nghĩ bạn thân của Phương Thủy Y chỉ là một cô gái bình thường, giờ xem ra là anh nghĩ nhiều rồi. Nhà người bình thường chắc chắn không có quản gia kiểu này.
Chu Viên Viên gật đầu, dù sao giờ cô ấy cũng không còn chỗ để đi nữa nên đành theo người đàn ông kia lên xe.
“Cậu Trương, ông chủ nhà chúng tôi có một vụ làm ăn muốn bàn bạc với cậu, mời cậu đi cùng!”, người đàn ông kia ngăn Trương Trần lại và nói.
giờ bước ra khỏi cửa như Trương Trần không hề biết người đang đứng trước mặt mình là ai.