Ở bên cạnh, bốn năm y tá mỗi người một bước, trong tay đều đã chuẩn bị sẵn những vật dụng cần thiết, liên tục đảo mắt, không ngừng đánh giá người đàn ông xa lạ này, họ đã làm trong bệnh viện mấy năm rồi, chưa bao giờ gặp bác sĩ nào trẻ tuổi như vậy!
Rất nhanh, huyết tương đã vào đúng vị trí, Trương Trần một lần nữa xoa bóp cho người đàn ông này, sau đó châm cứu một cách rất thuần thục!
Ngay lúc bên trong phòng cấp cứu đang tiến hành điều trị, không khí tại phòng họp phía đông lầu 3 lại vô cùng căng thẳng!
Bộ trưởng Vương lo lắng lại buồn bực, vừa mới nhận được câu trả lời đồng ý tham gia cuộc thi đấu Y tế từ Châu Nhân Kiệt, lỗi lo trong lòng vẫn chưa nguôi xuống thì lại có chuyện xảy ra với người của Hiệp hội Y học.
Ông ấy là người phụ trách về mảng này, làm sao có thể không khẩn trương cho được, nếu như có vấn đề gì, thì không đơn giản chỉ ảnh hưởng đến chiếc mũ ô sa trên đầu ông nữa.
Trong phòng họp, bộ trưởng Vương đập bàn rầm rầm, mấy người mặc áo khoác trắng xung quanh cũng vô cùng lo lắng và rối như tơ vò, nhưng họ cũng không còn cách nào tốt hơn!
“Chúng ta đường đường là người Hoài Bắc, tuy không phải là thành phố danh giá bậc nhất, nhưng cũng được coi là có chút tiếng tăm, ở bệnh viện thành phố như vậy, tinh anh của cả đông và tây y đều ở đây, các người lại nói với tôi là không có cách nào?”
Bộ trưởng Vương trợn mắt nhìn chằm chằm những người này và hỏi, thỉnh thoảng lại văng ra vài câu chửi tục.
“Điều này......Ông biết đấy, ngay cả Tiền Sinh Bình - Tiền chủ nhiệm còn không có cách, chúng tôi cũng đành bó tay...”, một đại diện bên đông y nói với giọng yếu ớt.
Họ có thể thử, nhưng không ai có tự tin có thể chữa lành cho người đó, nếu nắm chắc hơn một nửa thành công, họ có thể cố gắng, vì danh tiếng của Long quốc, vì danh tiếng của bệnh viện thành phố, vì tiền đồ của bản thân họ!
Nhưng bây giờ họ còn không biết vấn đề chính nằm ở đâu, nó giống như chữa cháy vậy, không biết ngọn nguồn lửa ở đâu, làm sao có thể dập tắt được, nói không chừng không dập tắt được mà còn tự thiêu cháy bản thân!
Bệnh viện trong thành phố đều có đông y và tây y, nhưng thường thì 2 bên sẽ có một số quan điểm đối lập nhau, tuy trong công việc thường ngày không nhìn ra, nhưng trong lòng ai cũng mặc định rằng đối phương không bằng mình, nhưng lần này, đại biểu của tây y lại liên tục gật đầu!
“Bác sĩ Triệu nói đúng, bộ trưởng Vương, chúng tôi đã làm mọi cách rồi, thậm trí đến viện trưởng cũng túc trực ở bên ngoài phòng bệnh nữa!”
“Cũng phải là không có cách, tôi biết ở thủ đô có một người sẽ có cách...”.
hồn và nói: “Ông... ông nói là, Tiền Sinh Bình đặt hi vọng lên một thằng nhóc mới ngoài 20 tuổi sao?”