Đèn đỏ có nghĩa là đang cấp cứu, đèn xanh có nghĩa là thoát khỏi nguy hiểm, không lẽ...
Khi mọi người còn đang ngờ vực thì một y tá bên trong bước ra, cởi bỏ khẩu trang cười nói: “Người bên trong đã cứu được bệnh nhân của hiệp hội Y học, bây giờ đang hoàn thành bước cuối cùng!”
Lúc này, cho dù là Ngô Khôn Lương, bộ trưởng Vương hay những người khác đều thở phào nhẹ nhõm, trên mặt bất giác mang theo nụ cười, cảm giác từ địa ngục bước đến thiên đường này cũng thật là kích thích!
“Thật sao!”, bộ trưởng Vương hỏi thêm một câu!
Người y tá gật đầu: “Lát nữa ông sẽ biết ngay thôi!”
“Được được được!”, bộ trưởng Vương kích động trả lời liên tục ba lần!
Lại thêm mấy phút trôi qua, cánh cửa phòng cấp cứu lại một lần nữa được mở ra, Trương Trần bước ra với khuôn mặt mệt mỏi, anh thấy một đám người đang nhìn chằm chằm vào mình, biết rằng thân phận của người bên trong, anh liền giải thích: “Tất cả đều tốt, mọi thứ đều an toàn...”
“Cậu tên là Trương Trần?”, bộ trưởng Vương nhìn Trương Trần hỏi, anh gật gật đầu!
“Xin nhận một lễ của tôi!”, bộ trưởng Vương đột nhiên lùi về sau một bước, hai tay nắm lại cúi gập người về phía Trương Trần.
Ngô Khôn Lương và Tiền Sinh Bình cùng những người khác cũng đồng thời lùi về sau một bước, hai tay nắm đấm cúi người, đối với những người của hiệp hội Tây y, họ không hiểu nắm về lễ nghi này của Long Quốc, nhưng họ cũng để tay trước ngực, cúi đầu thật sâu!
“Không dám!”, Trương Trần vội vàng bước lên đỡ họ dậy.
Bộ trưởng Vương đứng thẳng người lên cười nói: “Đương nhiên là có thể nhận, nếu thật sự xảy ra chuyện gì đó, hậu quả e rằng khó lường hơn cậu tưởng nhiều !”
Hôm nay Hàn Y đến đây khiêu khích, Hoài Bắc đang đứng đầu sóng ngọn gió, nếu như người của hội Y học xảy ra chuyện gì, điều này sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến quan hệ quốc tế, thể diện của Long Quốc cũng theo đó mà mất sạch!
Có thể nói, Trương Trần không chỉ cứu một mạng người!
Các thành viên của hiệp hội Y học cũng vô cùng biết ơn Trương Trần, tất cả đều nhìn anh với ánh mắt ngưỡng mộ.
Sự nhiệt tình của những người này làm cho Trương Trần có chút đau đầu, hết người này đến người khác nắm tay, lại còn hàng loạt lời cảm ơn nữa.
Qua cả nửa ngày, đám người đó mới trở lại bình thường.
“Được rồi, bệnh nhân đã không còn gì đáng ngại, tôi đi trước đây!”, Trương Trần nói rồi vội vàng bước đi, có lẽ là vì bị người nhà họ Phương mỉa mai, nói móc quá lâu rồi nên không khí quá nhiệt tình này thật sự khiến anh không quen.
định xuống nước tìm bạn thân của mình để vay tiền, Trương Trần cũng không nói gì thêm.