Yêu Cơ thúc giục: “Trước tiên đừng hỏi nhiều như vậy, đuổi theo nó, đến lúc đó cậu sẽ biết mọi thứ.”
“Được thôi.” Lý Trạch Vũ quay người rời khỏi lều trại.
“Đợi đã.” Bỗng nhiên Yêu Cơ gọi.
Lý Trạch Vũ dừng bước nhưng không quay người, tâm như gương sáng nói: “Yên tâm, tôi sẽ không giết cô ta, ít ra trước mắt sẽ không.”
Nói xong vén rèm cửa đi ra ngoài.
Cùng lúc đó.
Một chiếc Land Cruiser lái ra khỏi bộ lạc, người lái nó là Triệu Như Mộng.
Lý Trạch Vũ nhìn xe rời đi, cũng không lập tức lái xe đuổi theo.
Dù sao xe trên thảo nguyên rất ít, nếu lái xe đuổi theo chắc chắn sẽ bị Triệu Như Mộng phát hiện.
Thông qua điều tra, hắn đánh giá ra phương hướng quỹ đạo xe lái đi, thế nên lập tức điều khiển một chiếc xe tăng 300 lái về phía đồi núi nhỏ.
Độ dốc của sườn đồi này gần như thẳng đứng ở cuối, ngay cả những chuyên gia địa hình giàu kinh nghiệm cũng có thể không lái được lên đó, nhưng Lý Trạch Vũ lại không để tâm chút nào.
Chỉ thấy hai bánh trước của xe tăng 300 đã vượt lên gò núi, xém chút đã có bắn vọt lên.
Lúc này Lý Trạch Vũ không hề nhấn ga mà bẻ lái rồi lao 180 độ trên ngọn đồi gần như thẳng đứng.
Đầu xe huống xuống dưới, đuôi xe hướng về phía sau, gài số đầu tiên và nhấn ga về cuối.
“Vù!” Xe tăng 300 leo ngược thành công lên đồi.
Nếu có người thấy cảnh này e rằng sẽ sợ đến rớt cằm.
Nói không chừng còn sẽ báo cảnh sát tại chỗ.
Bởi vì thao tác kỹ thuật cấp bậc như vậy hoàn toàn không khoa học.
“Xì xì!” Sau khi vượt lên núi, Lý Trạch Vũ lần nữa cho xe quay 180 độ rồi lái xe rời đi.
Sau hai phút, bỗng nhiên hắn ngừng xe lại, mở cửa xe nhảy xuống, bay vút về phía một gò núi nhỏ.
Lý Trạch Vũ đoán không sai, Land Cruiser quả nhiên đang đi về phía này.
Mà xe việt dã hắn lái chỉ để đi tắt thôi.
Nằm rạp trên mặt đất, lợi dụng bãi cỏ che kín người, kiên nhẫn chờ đợi xe này đi qua.
Một lát sau.
Land Cruiser chạy tới từ xa, tốc độ xe cũng không phải rất nhanh.
Ngay khoảnh khắc người và xe giao nhau, Lý Trạch Vũ vỗ tay xuống đất, cả người bay lên không, lại nhờ đó thành công nhảy lên nóc xe.
Một phen thao tác gọn gàng, động tác nhẹ nhàng, khiến cho Triệu Như Mộng trong xe cũng không phát hiện sự khác thường.
Sau khoảng mười phút, xe cuối cùng dừng lại ở một sơn cốc.
Triệu Như Mộng mở cửa xe bước xuống, không nhanh không chậm đi về phía hang đá trong sơn cốc.
“Chủ thượng.”
“Chủ thượng!” Hai người mở cửa lập tức đứng dậy nghênh đón.
Triệu Như Mộng khẽ gật đầu.
Lúc này Triệu Như Mộng mới một mình đi vào trong hang đá.
“Hôm nay tới sớm ghê.” Hách Liên Vô Tình tóc tai bù xù, toàn thân tỏa ra mùi hôi thối khẽ nói.
Triệu Như Mộng che mũi tới gần, từ trên cao nhìn xuống nói: “Thánh Vương, thời gian dài như vậy uất ức ngài rồi, lần này tôi cố ý tới giải thoát cho ngài.”
Nghe vậy, Hách Liên Vô Tình mạnh mẽ gật đầu: “Có ý gì?”