Hoàng Thành, nhà họ Diệp.
"Cha, anh cả, hai người xem cái tên phế vật của nhà họ. Khương đã làm chuyện tốt gì này!"
"Nếu hai người vẫn muốn gả Khuynh Thành cho hẳn ta, nhà họ Diệp ta nhất định cũng sẽ biến thành trò cười thôi!"
Diệp Khinh Nhu khấp khởi mừng thầm.
Khương Như Phong đã làm ra một chuyện khiến mười tám đời tổ tông cũng phải ê mặt, thế thì cha cô ấy có lẽ sẽ thay đổi quyết định.
Cứ như vậy, giao ước giữa cô ấy và Lý Trạch Vũ cũng có thể trở nên vô hiệu!
Đúng là một mũi tên bản hạ hai con chim nhạn!
Nếu Khương Như Phong xuất hiện trước mặt cô ấy ngay lúc này, có lẽ cô ấy sẽ nhìn hản ta bằng ánh mắt tán thưởng, sau đó khen một câu: "Phế vật, anh làm chuyện này tốt lắm!"
Tiếc rằng đời không như mơ.
"Khuynh Thành nhất định phải được gả đi!"
Kết quả mà Diệp Chính Bình đưa ra thật khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Điều này không chỉ làm Diệp Khinh Nhu ngẩn người mà ngay đến Diệp An cũng phải nhíu mày.
"Cha, như vậy liệu có… Vẻ mặt Diệp An có phần u ám.
Trước kia, dù tên Khương Như Phong là một cục bùn không thể dính lên tường thì ông ta cũng có thể chấp nhận việc gả con gái cho đối phương, suy cho cùng thì hẳn ta vẫn có chỗ dựa to lớn là nhà họ Khương.
Nhưng bây giờ, tên súc sinh kia lại làm ra chuyện khiến người ta đều cảm thấy nhục mặt. Nếu ông nhất quyết gả con gái cho hẳn ta thì ông ta cũng sẽ phải nếm trải cảm giác không ngóc đầu lên được.
"Cha, có phải cha già rồi nên lú lẫn hay không?"
Lúc rời khỏi thư phòng, Diệp Khinh Nhu cứ như một kẻ mất hồn.