Khương Chính Hoằng đứng bên cạnh nghiêm nghị nhắc nhở.
Mặc dù nhà họ Diệp là phú hộ hàng đầu nhưng nhà họ Khương cũng là gia tộc lớn không thể khinh thường.
Ông ta không muốn người khác nói nhà họ Khương trèo cao.
Trong cuộc hôn nhân hôm nay, địa vị giữa đôi bên là bình đẳng!
Khương Như Phong gật đầu, nói: "Cha yên tâm đi, con sẽ không để cha và ông nội thất vọng đâu."
Cùng lúc đó, đoàn xe xa hoa của nhà họ Diệp sắp tới khách sạn Hoà Bình.
Trong một chiếc Maybach màu bạc, Diệp An ngồi trên ghế phụ lái, ở hàng ghế phía sau là Diệp Khuynh Thành, Diệp Khinh Nhu và một quý bà sang trọng.
Đó là bà Lưu Thu Yến – mẹ ruột Diệp Khuynh Thành.
"Con à, tươi tỉnh lên đi!"
Thật ra Lưu Thu Yến cũng cảm thấy rất sầu não.
Cùng là phái nữ, đương nhiên bà cũng có thể thấu hiểu tâm tình của con gái. Song, bà lại bất lực trong việc thay đổi số phận con mình.
"Mẹ, con ổn mà, mẹ đừng lo lắng."
Diệp Khuynh Thành khế mỉm cười.
Thấy con gái còn phải an ủi ngược lại, trong lòng Lưu Thu Yến càng khó chịu hơn, nước mắt như chực trào ra.
"Khóc gì mà khóc. Đây là ngày bục hỷ, em muốn làm mất mặt nhà họ Diệp ta hay sao?”
Diệp An có chút không vui, trách cứ vợ.
"Cậu Khương, cảm giác ch*ch heo nái như thế nào vậy?"