Từ sự miệt thị ban đầu đến coi thường, rồi đến khi Lý Trạch Vũ ra một đòn diệt gọn bác Phúc và trực tiếp đối đầu đánh Tống Tử Thiềm thân là nửa bước Tông Sư hôn mê, mọi người mới dần dần xem trọng tên công tử bảnh chọe kia.
Nhưng, khi Diệp Trung Đường đột ngột phát bệnh, chính mấy cây châm của Lý Trạch Vũ đã cứu ông về từ quỷ môn quan.
Không một từ ngữ nào có thể diễn tả sự chấn động sâu trong lòng toàn bộ người nhà họ Diệp.
Hoàng Thành, bệnh viện Vũ Cảnh.
Sau khi được các bác sĩ dày dặn kinh nghiệm nhất đích thân kiểm tra, tất cả dấu hiệu đều cho thấy cơ thể Diệp Trung Đường không xảy ra vấn đề gì, thậm chí những cơ quan nội tạng đã suy kiệt còn bắt đầu có sức sống trở lại.
Quả đúng là kỳ tích của ý học!
Tâm trạng nơm nớp của người nhà họ Diệp cuối cùng cũng dịu đi.
Trong một phòng bệnh khác. Tống Tử Thiềm đã tỉnh lại, tuy không nguy hiểm tới tính mạng nhưng thương tích bên trong cơ thể ít nhất cũng tốn nửa năm mới hồi phục được.
Hai cha con Diệp Chính Bình và Diệp An đứng túc trực một bên.
"Hắn thật sự rất mạnh. Nếu thời khắc cuối cùng hắn không thủ hạ lưu tình thì e rằng tôi nhất định phải chết rồi!"
Tống Tử Thiêm nói, trong lòng vẫn vô cùng kinh sợ.
Diệp An nhíu mày, hỏi: 'Lão Tống, theo ông thì thực lực của thằng nhóc kia mạnh đến nhường nào?"
"Ít nhất là cảnh giới Tông Sư!"
Tống Tử Thiêm cũng không dám chắc.
Trên thế gian này có rất nhiều kẻ nắm giữ quyền thế, nhưng ai dám đảm bảo cơ thể mình sẽ không gặp chuyện bất trắc?