“Mau tung tin ông đây tiếp nhận lời khiêu chiến của lão tai
Lý Trạch Vũ trực tiếp cắt ngang lời Vật Tương Vong.
Cẩu Phú Quý lo lắng nói: “Thiếu gia, toi từng nghe sư phụ mình nhắc tới tay Khương Mộ Bạch kia. Hai mươi tuổi đạt cảnh giới tiểu thừa, ba mươi tuổi là cảnh giới đại thừa, chưa đầy năm mươi tuổi đã đột phá cảnh giới tông sư, thiên phú võ đạo của lão ta chỉ mạnh hơn chứ không thua kém Long Thiên Quân!"
“Vậy thì sao?” Lý Trạch Vũ tỏ vẻ khinh thường.
Hăn đếch quan tâm đối thủ mạnh thế nào, dù sao hắn chính là kẻ vô địch!
Vật Tương Vong vẫn kiên trì bảo vệ ý kiến của mình, nói: “Thiếu gia, chúng ta đông người mà, tại sao lại phải đấu tay đôi với lão ta?”
“Tương Vong nói đúng!”
Cẩu Phú Quý hùa theo phụ hoạ: “Thiếu gia nghĩ cẩn thận mà xem, chó mèo cũng có thể tuỳ tiện khiêu chiến với anh à, chẳng phải là hạ thấp giá trị của anh sao?”
Lý Trạch Vũ cười ha hả, đáp: “Tôi nghênh đón lời khiêu chiến này, tiện thể xử tên Địa bảng tông sư kia để giết gà dọa khil"
Thấy đối phương hừng hực lòng tin, Vật Tương Vong hiếu kỳ hỏi: “Thiéu gia, anh có thể tiết lộ cho chúng em biết anh mạnh cỡ nào hay không?”
“Các cậu muốn biết thật à?”
Lý Trạch Vũ úp úp mở mở.
“Vâng!”
Vật Tương Vong gần như đáp lại ngay lập tức.
Cẩu Phú Quý cũng vểnh tai lên hóng.
“Ha ha, anh mày là vô địch!”
Lý Trạch Vũ thành thật trả lời.
Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong đưa mắt nhìn nhau, rõ ràng họ chỉ coi đây là mấy lời chém gió.
Vô địch! Anh vô địch cái beep ấy!
Anh có gan thì đi khiêu chiến phương trượng Thiếu Lâm Tự hay chưởng môn đạo giáo đi!
Đặt ra cái danh ba hoa chích choè này làm gì?
“Trưởng bộ phận Lý, trưởng bộ phận Lý…”
Trong lúc mấy người nói chuyện, phó bộ phận bảo vệ Vương Đại Khai lại hớt hải chạy vào.
“Tiểu Vương này, đã nói với ông bao nhiêu lần rồi, có chuyện gì cũng phải bình tĩnh, sao ông chẳng chịu ghi nhớ gì thết”
Cẩu Phú Quý bắt đầu giáo huấn Vương Đại Khai.
“Trưởng bộ phận Lý! Ni cô kia dữ lắm, người ta nói sau ba phút mà ngài không ra gặp thì cô ta sẽ phá banh công ty chúng ta…”