“Lão Tô, ông nhìn xa trông rộng quái”
Lý Định Quốc vui cười hỉ hả.
Tô Cẩn Hoa bĩu môi, giải thích: “Không phải là tôi muốn hưởng lợi lộc gì với nhà họ Lý các ông. Suy cho cùng thì nước Hạ này cũng có vô số doanh nghiệp, nhưng ngoài Khoa học kỹ thuật Vân Dương ra thì không có ai có nguồn vốn lớn để mở rông lĩnh vực!”
“Đúng đúng đúng, ông nói chí phải!”
Lý Định Quốc ngầm hiểu ý.
Mặc cho các doanh nghiệp khác không có đủ vốn để mở. rộng lĩnh vực, chỉ cần Tô Cẩn Hoa gật đầu là ngân hàng có thể cho họ vay vô hạn mức. Để vực dậy một đế chế thương nghiệp chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Cuối cùng món lợi lớn này vẫn rơi vào tay nhà họ Lý.
“Khụ khụ.
“Chuyện kia…”
Tô Cẩn Hoa khế ho một tiếng, hỏi dò: “Tôi nghe lão Long nói thân thủ của thăng nhóc nhà ông khá lắm, thật vậy sao?”
“Ha ha ha!"
Lý Định Quốc đắc chí khoe: “Ông có biết trong nhà Diệp Chính Bình có một cao thủ tên là Tống Tử Thiềm chứ? Cháu tôi đánh ngất ông ta ngay trong lần đầu tiên chạm trán đấy!
“Ha ha…” Tô Cẩn Hoa nheo mắt, cười nhạt.
Đánh bại Tống Tử Thiềm thì có là gì, thằng cháu nhà ông còn đánh cho Long Thanh Phong trọng thương chỉ bằng một quyền kìa.
Trần Thanh Dao còn kích đông hơn, trong mắt như hiện lên hăng hà sa số hiện kim.