“Cha, cha đừng vậy mà. Trước kia con đã chuyển khá nhiều tài sản ra nước ngoài, đủ để người nhà ta không phải lo cơm áo.”
Mặc dù không cam lòng nhưng Khương Chính Hoằng thật sự không còn cách nào.
Nếu thời gian có thế đảo ngược lại, ông ta có chết cũng không chọc tới nhà họ Lý.
Tiếc là không có “nếu như!”
“Mọi người đi đi, cha không đi cùng đâu.”
Thái độ của Khương Thương Đức võ cùng kiên quyết!
“Bịch!”
“Cha, con van cha đấy!”
Khương Chính Hoằng trực tiếp quỳ xuống, khấn cầu: “Không đi thì chúng ta sẽ không còn thời gian!”
“Cha không đi!”
Khương Thương Đức thở dài.
Người ta thường nói lá rụng về cội, bởi vậy dù có chết thì ông ta cũng không muốn chết nơi tha hương.
“Cha…”
“Không muốn đi thì đừng đi nữa!”
Khương Chính Hoằng chưa kịp nói dứt lời thì một giọng nói lạnh lùng đã truyền vào trong.
Trong phút chốc, Khương Thượng Đức và Khương Chính Hoằng đều biến sắc.
Bởi vì họ đã nhận ra chủ nhân của giọng nói kia!
“Rầm!”
Cửa lớn biệt thự bị đá văng bâng một cước.
Lý Trạch Vũ chẩp hai tay sau lưng, bước từng bước lại gần.
“Trong đây ghi lại tất cả những việc ác nhà họ Khương bọn òng tửng làm. Nếu còng dồn đống tội danh này lại, dù tru di cửu tộc nhà ông cũnq khõnq đủ đền tôi…”